Tô Song Song há miệng, cúi đầu, không nhịn được nước mắt liền chảy ra
ngoài. Trong lòng nghĩ rằng chẳng qua chỉ là tạm thời, tạm thời thôi nên liền gật đầu.
Tần Mặc nắm tay Tô Song Song một lúc, một tay khác đưa ra tháo chiếc đồng hồ trên tay Tô Song Song ra, ngay sau đó hắn
liên thuận tay ném vào luôn vào trong thùng rác.
Chiếc đồng hồ
rơi vào thùng rác phát ra một tiếng uỳnh, trong lòng Tô Song Song cũng
theo đó mà run lên một cái. Cô theo bản năng nhìn về phía bên trong
thùng rác, muốn đưa tay ra nhặt lại, nhưng cuối cùng vẫn ngăn lại động
tác của chính mình.
"Đi thôi." Tần Mặc nói xong liền xoay người
đi về hướng chiếc giường bên kia.Trong nháy mắt khi Tô Song Song ngẩng
đầu lên thì nhìn thấy khóe mắt Tần Mặc dường như có thủy quang, cô muốn
nhìn lại cẩn thận một lần nữa thì Tần Mặc đã xoay người đi rồi.
Một tiếng "Uỳnh" thật lớn vang lên, Bạch Tiêu đứng ở bên ngoài dùng một
cước đá tung cửa ra, vẫn chưa thấy rõ được tình hình trong phòng nhưng
đã ngửi thấy được một cổ mùi tanh của máu tươi.
Hắn nhất thời
ngẩn người, nhìn thoáng qua Tô Song Song liền kinh ngạc kêu lên một
tiếng, vội vàng chạy qua, kéo lấy một bộ quần áo đưa cho cô mặc lên.
Hắn đỡ lấy thân thể yếu ớt của Tô Song Song chạy ra ngoài, quay đầu mắng một câu: "Cậu làm trò..."
Bạch Tiêu còn chưa nói hết, tầm mắt liền quét qua cánh tay của Tần Mặc, suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng. Nhìn kỹ lại một chút thì dường như
vết thương không phải là quá nghiêm trọng, hắn liền nặng nề thở dài.
"Hai người các cậu không hôm nào khiến mình bớt lo hơn được cả." Bạch Tiêu
vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho người đang canh giữ ở dưới tầng, nói lung tung một hồi liền đem Tô Song Song cùng
Tần Mặc đưa đến bệnh viện.
Vết thương trên cổ tay Tô Song Song
tương đối nghiêm trọng, nhất định sẽ để lại sẹo. Cô băng bó xong liền
lấy lại tinh thần, muốn đi xe Tần Mặc một chút, nhưng mà khi đi tới cửa
phòng bệnh thì chân lại không thể bước tiếp nữa.
Vết thương ở
cánh tay của Tần Mặc mặc dù không phải ở ví trí quan trọng, nhưng lại
không ngừng được máu. Cả người Tần Mặc cũng lộ ra vẻ hết sức mệt mỏi,
dựa vào trên giường, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Bạch Tiêu
thấy Tần Mặc bên này tương đối ổn định, liền muốn đi tìm Tô Song Song
thì đã nhìn thấy Tô Song Song đang đứng ở cửa rồi. Hắn vừa muốn nói gì
đó thì cửa bệnh viện lại xảy một trận huyên náo, Chiến Hâm dẫn theo một
đám người hùng hùng hổ hổ tiến vào.
Bạch Tiêu vừa muốn nổi giận
thì Chiến Hâm đã ngừng lại, lùi sang bên cạnh một bước, những người đi
theo cũng liền tản ra hai bên lộ ra một con đường trồng ở giữa.
Chỉ chốc lát sau, một lão gia gia với mái tóc bạc hoa râm vô cùng uy nghiêm trang trọng đang chống gậy chậm rãi đi tới, khi nhìn thấy Tô Song Song
đang đứng ở cửa, cặp mắt trong nháy mắt liền đỏ lên khiến cho ông ta trở nên có chút tình người.
Bạch Tiêu liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là ông trùm của giới đá quý, trong thế giới ngầm cũng
có không ít thế lực của Chiến lão gia tử. Trong nháy mắt hắn liền nhíu
nhíu mày, theo bản năng ngăn ở trước mặt Tô Song Song.
Tô Song
Song mặc dù chưa từng gặp qua Chiến lão gia tử, nhưng cũng đã từng nhìn
thấy hình của ông ấy, không có quá rõ ràng nhưng bằng cái khi thế kia
cùng với thái độ cung kính của Chiến Hâm đối với người đó thì cũng đã
biết được người đó là ai.
Chiến lão gia tử lúc còn trẻ chính
Vương của thế giưới ngầm, cũng đã từng vào sinh ra tử, trên mặt ông ta
có một vết sẹo thật dài, lại nói năng thận trọng, vô cùng dọa người.
Tô Song Song đối Chiến lão gia tử vốn có ấn tượng không tốt lắm, vào lúc
này thấy dáng vẻ tàn bào như vậy của ông ta, thì liền theo bản năng lui
về sau một bước.
"Song Song? Tới đây để cho ông ngoại nhìn một
chút nào." Chiến lão gia tử đã đi lên trước, bởi vì quá kích động, mà
cánh tay đưa ra cũng bắt đầu run rẩy.
Tô Song Song nhìn thoáng
qua, không nhúc nhích, ngược lại thì cúi đầu xuống. Chiến lão gia tử
thấy Tô Song Song như vậy liền thở dài, thu tay về, không nói gì nữa.
Chiến Hâm không nhìn nổi nữa, vội vàng đi tới bên người Tô Song Song, muốn
kéo cô qua thì lại bị Bạch Tiêu ngăn lại. Chiến Hâm gấp gáp giậm chân
một cái, nhẹ giọng nói: "Song Song, không phải là em muốn rời khỏi nơi
này sao? Không có ông nội thì không đi được đâu."
Tô Song Song nghe được câu này liền ngẩng đầu lên, lúc này mới được coi như là tỉ mỉ quan sát Chiến lão gia tử.
Chiến lão gia tử thấy Tô Song Song nhìn qua liền muốn bày ra dáng vẻ mỉm
cười, nhưng mà ông ta thường xuyên không cười, nên căn bản đã quên mất
thế nào là cười rồi. Nụ cười này lộ ra khiến cả người ông ta càng thêm
hung dữ.
Tô Song Song cảm thấy Chiến lão gia tử so với lúc nãy đã ôn nhu hơn rất nhiều, sự sợ hãi trong lòng cô cũng giảm đi bớt. Sau khi suy nghĩ một chút thì liền đi về hướng Chiến lão gia tử.
Bạch
Tiêu kéo cánh tay Tô Song Song lại, hơi hơi dùng sức, vội vàng nói: "Nhị Manh Hóa, em thật sự muốn đi sao? Tần Mặc bên kia vẫn còn nguy hiểm
lắm!"
Tô Song Song không quay đầu lại, một cái tay khác gạt bỏ
cánh tay đang kéo tay mình của Bạch Tiêu ra, mệt mỏi nói: "Nếu là anh ấy có chuyện gì, anh cũng sẽ không ở chỗ này. Bạch Tiêu, anh có lẽ cũng
hiểu được, bây giờ bọn em cần phải bình tĩnh một chút."
"Anh..."
Bạch Tiêu biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng mà nếu như hắn buông Tô Song
Song ra vậy thì sau này Tần Mặc với Tô Song Song sẽ làm sao bây giờ.
"Buông ra đi." Tô Song Song vừa nói kéo tay hắn xuống, chậm rãi đi về phía Chiến lão gia tử.
Chiến lão gia tử vừa nhìn thấy Tô Song Song đi tới, thì lại nở nụ cười, nụ
cười này so với vừa nãy ngược lại có hiền lành hơn một chút. Ông đưa tay ra, Tô Song Song đi qua, nhưng lại không có nắm lấy tay của Chiến lão
gia tử.
Trong mắt Chiến lão gia tử mặc dù có chút mất mát, nhưng
càng nhiều hơn chính là vẻ mừng rỡ. Trong lòng của ông, người mà ông
thương yêu nhất chính là con gái nhỏ của mình, lại không nghĩ rằng cuối
cùng vì trong nhà náo loạn, huyên náo một hồi khiến ông chỉ có thể tìm
một cái lý do để đem người đuổi ra ngoài. Bây giờ thật vất vả mới yên ổn lại, nhưng mà nữ nhi của ông cũng không còn nữa rồi.
Chiến lão
gia tử cười nhìn Tô Song Song, càng nhìn càng thấy cháu gái của mình rất giống với con gái mình, tầm mắt quét qua vết thương trên cổ tay cô liền đau lòng không chịu được.
Tô Song Song chân trước vừa mới đi với Chiến lão gia tử thì Bạch Tiêu ở phía này cũng liền vội vàng chạy đến
chỗ Tần Mặc báo tin.
"Tần Mặc, Nhị Manh Hóa cùng đi với Trạm lão gia tử rồi!" Bạch Tiêu càng nói càng cuống cuồng, gấp đến độ giậm chân.
Tần Mặc vẫn như cũ ngồi ở đó, nhắm mắt lại không nói, giống như không có
nghe thấy lời của Bạch Tiêu vậy. Bạch Tiêu thật sự vội chết đi được rồi, tiến lên bắt lấy cổ áo của Tần Mặc lắc lắc.
"Mình nói Nhị Manh
Hóa đi rồi!" Bạch Tiêu gào xong, thấy Tần Mặc vẫn không có phản ứng gì
thì càng thấy khó chịu hơn, chán nản buông tay ra, ngồi ở mép giường.
"Thật sự buông tay rồi sao?" Bạch Tiêu lầm bầm lầu bầu, nói một hồi lâu rồi
trực tiếp đi về phía sau, mờ mịt nhìn trần nhà trắng loa, nhìn một hồi
lại cảm giác càng phiền lòng hơn.
"Không buông... Thì làm gì
được?" Tần Mặc vẫn một mực không mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng, cổ
họng của hắn nghẹ lại như không nói ra lời.
Bạch Tiêu cũng không
hiểu thở dài một hơi, trong đầu nghĩ Tần Mặc vậy
mà lại vì Tô Song Song
mà đổi tính, cũng có chuyện mà bản thân không dám làm.
"Chờ. Nếu cô ấy muốn yên tĩnh vậy thì mình sẽ chờ." Tần Mặc nói xong, một tay liền nắm lấy tóc của mình, không nói thêm gì nữa.
Tô Song Song bên này đi theo Chiến lão gia tử trở lại nhà cũ của Chiến
gia, Chiến gia tổ tiên chính là xã hội đen, toàn bộ nhà cũ so với phong
cách nhà cũ của Tần gia thì cổ xưa hơn rất nhiều, lộ ra một loại khí
phách ngang ngược.
Lúc này toàn bộ người của Chiến gia đều ở đây, phòng khách mặc dù đứng đầy người nhưng lại rất yên tĩnh, giống như chỉ một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy được.
Tô Song
Song mờ mịt đi theo sau lưng Chiến lão gia tử, cô bây giờ thật ra thì
cái gì cũng không muốn nghĩ, cũng không muốn đi làm, chỉ muốn tìm một
nơi mà Tần Mặc không tìm được để bình tĩnh một chút.
Chiến lão
gia tử tổng cộng có hai trai một gái. Con trai lớn Chiến Huy Hoàng,
Chiến Hâm là con gái của ông ta, còn có một đứa con trai tên Chiến Lỗi.
Con thứ hai tên Chiến Quang Tổ, con trai Chiến Thắng, con gái Chiến Bảo
nhi. Mà tiểu nữ nhi của lão gia tử Chiến Trân Trân, cũng chính là mẹ
ruột của Tô Song Song.
Bọn họ toàn bộ đều nhìn Tô Song Song,
Chiến Huy Hoàng thì không có biểu tình gì, Chiến Hâm gương mặt mừng rỡ,
Chiến Lỗi lại bất ôn bất hỏa(1). Nhưng mà Chiến Quang Tổ không có ở đây, những người khác nhà bọn họ đều khinh thường nhìn Tô Song Song, hiển nhiên là không thích nàng.
Chiến lão gia tử ngồi vào chủ vị, kéo Tô Song Song đứng ở bên cạnh, trong nháy mắt liền biểu thị sự thương
yêu đối với cô. Ở trong nhà, Chiến Bảo nhi vừa nhìn thấy liền bất mãn
liếc Tô Song Song một cái, cắn răng nhẫn lại bất mãn trong lòng.
"Song Song a! Sau này liền ở lại đi, ông ngoại sẽ từ từ nói với con những
chuyện xảy ra." Chiến lão gia tử mặc dù vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng lực kéo tay Tô Song Song thì một chút cũng không hề buông lỏng.
"Chiến lão gia tử, tôi chỉ muốn ở đây hai ngày thôi, sau đó tôi sẽ đi, không
làm phiền mọi người." Trong lòng Tô Song Song thật ra thì vẫn là không
thể tha thứ cho những việc mà trước kia Chiến lão gia tử đã làm với mẹ
cô.
Cô không quên được mẹ mình luôn len lén ở trong phòng khóc,
cũng không quên được hài cốt của cha mẹ bị tách ra thê thảm, khiến cho
bọn họ đến tận bây giờ cũng không thể ở cùng nhau.
"Con!" Chiến lão gia tử không nghĩ tới Tô Song Song sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, cũng có chút không cười nổi.
Chiến Thắng trong nháy mắt liền nổi giận, đứng ra cao giọng mắng: "Tô Song
Song, cô là dùng cái thái độ gì để nói chuyện với ông nội vậy hả? Có còn một chút phép tắc nào hay không?"
Chiến Thắng năm nay sắp ba
mươi tuổi rồi, nhìn thấy Tô Song Song giống một đứa nhóc vắt mũi chưa
sạch vừa tiến vào Chiến gia liền được lão gia tử xem trọng, tự nhiên sẽ
có cảm giác nguy cơ. Nhất là sau khi ba hắn xảy ra chuyện, hắn lại cả
ngày càng thấy hoảng loạn.
"Gầm cái gì gầm! Song Song mới vừa
trở về, hiểu lầm lúc trước vẫn còn chưa được loại bỏ, cũng nên như vậy." Chiến lão gia tử mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn là như cũ che chở
cho Tô Song Song.
Chiến Thắng trợn mắt liếc nhìn Tô Song Song, lui xuống, mặc dù không thỏa mãn nhưng cũng không thể nói cái gì.
Chiến Hâm từ trước đến giờ đều không thấy vừa mắt Chiến Thắng, thấy hắn bị
lão gia tử mắng liền ủng hộ nói: "Đúng a! Ông nội còn không nói gì, nơi
nào cần anh phải xem vào!"
"Cô!" Chiến Thắng cắn răng, nhịn xuống, lại liếc nhìn Tô Song Song.
"Được rồi. Chiến Hâm, trước tiên cháu mang Song Song xuống dưới nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói. Các ngươi cũng trở về, đừng ở chỗ này
chướng mắt ta!" Chiến lão gia tử vừa nói vừa phất phất tay.
Tô Song Song như cũ không nói gì, đi tới bên cạnh Chiến Hâm, tỏ ý bảo cô ta đưa cô đi.
Chiến Hâm mang Tô Song Song tới một căn phòng gần với phòng ngủ của Chiến lão gia tử, đây là phòng mà trước đây mẹ Tô Song Song đã ở khi còn ở nhà.
Tô Song Song vừa đi vào, ánh mắt liền đỏ lên.
Chiến Hâm luôn cảm
thấy hôm nay Tô Song Song có gì đó không đúng lắm, sau khi đưa cô vào
phòng cũng không có đi ra, mà lại kéo Tô Song Song ngồi xuống.
"Rốt cuộc là làm sao? Sao em có thể trở về với chị được?" Chiến Hâm lại
không có ngốc, nhìn thấy Tô Song Song cùng Tần Mặc dường như cãi lộn rất nghiêm trọng.
"Không có gì. Chị họ, hôm sau chị có thể giúp em
rời đi không? Em muốn xuất ngoại." Tô Song Song muốn đi ra nước ngoài,
ai cũng không trông thấy, bình tĩnh một chút.
Chiến Hâm nghe vậy
thì sửng sốt một chút, kéo tay Tô Song Song thành khẩn nói: "Song Song,
em cũng đừng có làm gì ngu ngốc, ông nội hiện tại rất thích em. Nếu em ở lại đây thì đối với tương lai của em cũng rất có lợi."
"Lợi gì?
Em không muốn tiền cũng không muốn quyền, chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn thôi. Chị họ, chị cảm thấy ở chỗ này em có thể có một cuộc sống an
ổn sao?"
Tô Song Song mặc dù vừa nãy vẫn một mực không tỏ thái
độ gì, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn ra được, toàn bộ người của Chiến gia, ngoại trừ lão gia tử cùng Chiến Hâm thì không có một người nào hoan
nghênh cô cả.
"Chuyện này..." Chiến Hâm vốn là muốn lay chuyển Tô Song Song, nhưng lại không nghĩ tới là cô lại minh bạch như vậy. Cô đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, ánh mắt sáng lên, nói tiếp, "Song Song,
em muốn rời khỏi Tần Mặc thì chỉ có ở chỗ này có thể."
"Chị họ,
anh ấy sẽ không tìm em nữa, sẽ không tìm nữa!" Tô Song Song nói tới đây
liền che lại miệng của mình, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bắt đầu
khóc.
(1) Bất ôn bất hỏa: Không nóng không lạnh