Tô Song Song ở trong ấn tượng của Chiến Hâm, thì ngoại trừ lúc cha mẹ
qua đời ra thì lúc nào cũng cười vui vẻ. Chợt nhìn thấy Tô Song Song
khóc như vậy, một người tính cách không được tính là mềm mại lắm như
Chiến Hâm cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Thân thể Chiến
Hâm có chút cứng ngắc ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, đưa tay ra vỗ một
cái vào bả vai Tô Song Song, lại thấy có chút không được tự nhiên.
Tay của Chiến Hâm dừng lại trong chốc lát, đưa tay ra vỗ một cái vào bả vai Tô Song Song, sau đó lại thô lỗ đem đầu cô kéo vào đặt trên vai của
mình.
Tô Song Song ôm lấy hông của Chiến Hâm, đem đầu chôn ở trước ngực của cô, không chút kiêng kỵ gì khóc lên.
"Khóc đi! Khóc đi! Một lát nữa em muốn ăn cái gì, chị cho người đi, ăn no rồi liền đi ngủ một giấc." Chiến Hâm nói xong liền thở dài. Bình thường cô
vẫn nghĩ là Tô Song Song không hiểu chuyện, nhưng mà thật sự thì khi
nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng so với cô thì lại còn khó chịu hơn.
Bên này, Tần Mặc vừa mới muốn ngủ một lát thì đột
nhiên cửa phòng bị đá văng ra, Bạch Tiêu bị đẩy vào trước tiên, ngay sau đó Tần Dật Hiên liền xông vào.
Tần Mặc vừa thấy hắn liền nhíu
mày, không muốn để ý đến hắn. Tần Dật Hiên lại không bỏ qua cho Tần Mặc, đi qua, không nói hai lời liền kéo vạt áo của Tần Mặc, đem hắn kéo lại.
Tần Mặc hiếm khi không thấy xuất thủ, hắn bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi,
cũng lười động tay chân, liền tùy ý để Tần Dật Hiên muốn làm gì thì làm. Bạch Tiêu thấy như vậy nhưng lại không thể không làm gì, đi qua liền
kéo Tần Dật Hiên ra.
Tần Dật Hiên cũng không tâm tình cùng Tần
Mặc đánh nhau, nhất là đối mặt với một Tần Mặc sống không ra sống chết
không ra chết như vậy, thì lại càng không có tâm trạng.
Hắn rút ra một điếu thuốc rồi đốt, hít một hơi hỏi: "Cậu sẽ để cho Song Song quay về Chiến gia?"
Tần Mặc không có lên tiếng, nếu như hắn mạnh mẽ giữ lại Tô Song Song thì sợ rằng cô ấy sẽ lấy cái chết ra bức hắn. Hắn thật sự là không muốn nhìn
thấy một màn như vậy, hắn sẽ nổi điên mất, đến lúc đó cũng không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.
"Ngày mai tôi phải đi đem Song Song
đưa trở về, cậu có đi hay không?" Tần Dật Hiên đã sớm nhận ra, nếu hắn
tự mình đi thì khẳng định là không thể đem Tô Song Song quay trở lại
được, nếu không thì hắn cũng sẽ không cố ý đến tìm Tần Mặc.
Tần
Mặc như cũ vẫn không lên tiếng, lúc này Tần Dật Hiên lại không nhịn được nữa, nóng nảy rống lên: "Nếu cậu vẫn không đi vậy thì Tô Song Song cũng sẽ không về nữa đâu!"
Tần Mặc lúc này lại không trầm mặc nữa,
quay đầu lạnh lùng nhìn Tần Dật Hiên một cái, nói: "Nếu như cô ấy muốn
trở lại, thì thế nào đi nữa tôi cũng sẽ để cho cô ấy trở lại."
Nhưng mà nếu như cô ấy không muốn trở lại thì hắn có thể có biện pháp gì chứ? Nửa câu sau Tần Mặc không có nói, Tần Dật Hiên lại cảm giác được bầu
không khí giữa Tần Mặc với Tô Song Song có gì đó không đúng lắm.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Dật Hiên hỏi một câu, hỏi xong lại cảm
thấy hình như cảm giác không đúng lắm, quay đầu nhìn về phía bên cạnh,
rất không được tự nhiên.
"Anh quản nhiều như vậy làm gì. Tần Mặc, ngày mai chúng ta đi, trước tiên phải đem Nhị Manh Hóa mang về đã!"
Bạch Tiêu nhịn không được phải nhìn thấy Tần Dật Hiên ở chỗ này đắc ý,
liền dùng sức đá một cước vào cái ghế, phát ra "Đùng!" một tiếng.
Tần Dật Hiên trừng mắt nhìn Bạch Tiêu, nghe thấy bọn họ bảo ngày mai phải
đi tìm Tô Song Song, thấy cũng đã đạt được mục đích của lần này tới đây
thì cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày thứ
hai, Bạch Tiêu liền đem Tần Mặc lôi dậy, nhìn thấy Tần Mặc vẫn mặc một
thân quần áo đầy máu bẩn thỉu ngày hôm qua thì lôi kéo hắn đi thay quần
áo.
Hắn kéo một cái như vậy, Tần Mặc đột nhiên liền nhớ lại tới
lúc trước Tô Song Song cũng lôi kéo hắn đi thay quần áo như vậy, thì lập tức từng đẩy Bạch Tiêu ra.
"Cậu cứ như vậy mà đi? Tần Mặc, cậu
có thể có chút xấu hổ được hay không? Nhìn một chút bộ dạng bây giờ của
cậu xem." Bạch Tiêu tức giận, rất tức giận, mặc dù hắn thật sụ thích Tô
Song Song, nhưng vẫn là như cũ không có cách nào nhìn Tần Mặc vì Tô Song Song mà biến thành cái bộ dáng này được.
"Mình đi thay quần
áo." Tần Mặc đứng dậy, từ hôm qua liền chưa có ăn cơm, lại mất máu quá
nhiều, vừa đứng lên, Tần Mặc liền thấy có chút choáng váng. Bạch Tiêu
liền vội vàng tới muốn đỡ Tần Mặc nhưng Tần Mặc lại đẩy ra hắn.
Tần Dật Hiên sáng sớm đã ở trước cửa bệnh viện chờ Tần Mặc, nhìn thấy bọn
hắn đi ra liền gõ một cái lên cửa xe, phía sau hắn còn đi theo hai chiếc màu đen, trong xe cũng có mấy bóng người lắc lư.
Tần Mặc nhìn lướt qua, quay đầu cùng Bạch Tiêu nói một câu: "Nếu như xảy ra va chạm cũng không cần dùng người của hắn."
Bạch Tiêu gật đầu một cái, hắn đương nhiên sẽ không để cho Tần Dật Hiên khoe khoang như vậy, đi theo Tần Mặc lên xe, tiến vào trong xe, trong nháy
mắt vẫn không quên trợn mắt nhìn Tần Dật Hiên một cái, coi như là hả
giận.
Bọn họ hùng hùng hổ hổ dẫn theo một đám người tới Chiến
gia, ai mà biết được người còn chưa có xuống xe đã nhìn thấy một vụ lộn
xộn trước cửa nhà cũ của Chiến gia.
Tần Mặc trong nháy mắt liền
cảm thấy không đúng, mở cửa đi xuống, Bạch Tiêu cũng theo sát đi xuống,
bắt một người của Chiến gia, sau một trận uy hiếp dụ dỗ, cuối cùng cũng
đã hỏi ra được chuyện gì xảy ra.
Lúc Bạch Tiêu quay đầu nhìn Tần Mặc, cả người đều cảm thấy không ổn, hắn há miệng, mờ mịt nói: "Tô Song Song không thấy nữa."
"!" Đừng nói là Tần Mặc, ngay cả Tần Dật Hiên cũng sửng sốt. Vẫn là Tần Dật Hiên kịp phản ứng lại, hướng về phía nhà cũ của Chiến gia đi tới nhưng
lại bị người ngăn lại.
Những người Tần Dật Hiên mang tới vừa thấy Tần Dật Hiên bị ngăn cản, cũng liền đi qua đó, nhất thời trước cửa nhà
cũ của Chiến gia lại xảy ra một vụ ẩu đả. Tần Mặc không có tiến lên,
Bạch Tiêu cũng không có tiến lên.
"Tra một chút về tin tức xuất
ngoại ngày hôm nay." Tần Mặc dặn dò Bạch Tiêu một câu, quay đầu nhìn
thấy Bạch Tiêu đã cúi đầu an bài. Hắn tựa người vào cửa xe, nhìn nhà cũ
của Chiến gia, hơi hơi ngẩn người.
Tất cả thông tin phản hồi lại
cho Bạch Tiêu đều không có tin tức của Tô Song Song. Hắn càng ngày càng
nóng nảy, cuối cùng đem điện thoại di động ném vào trong xe.
"Đưa mình tới một chỗ." Tần Mặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, chống lên xe rồi
tiến vào phía sau xe. Hiện tại hắn cảm nhận được sự suy yếu chưa bao giờ có, chỉ dựa vào một cỗ ý chí mà kiên trì.
Chờ đến khi Tần Mặc
đến bên ngoài phòng trọ trước kia của Tô Song Song, trong nháy mắt khi
hắn mở cửa ra, nhìn thấy căn nhà trống rỗng liền nhắm mắt thở phào một
cái.
Tần Mặc chậm rãi đi về phía thùng rác, từ bên trong lấy ra
chiếc đồng hồ đeo tay đã ném trước đó. Tần Mặc nửa ngồi nửa quỳ, nhìn
mặt ngoài bị dính bụi liền dùng ống tay áo xoa xoa.
Nhưng máu ở
mặt ngoài không có kịp thời lau đã khô lại dính vào mặt đồng hồ. Hắn thở phào một cái, một tay chống giữ đầu gối của mình, đứng lên chậm rãi đi
ra ngoài.
Bạch Tiêu còn tưởng rằng Tô Song Song đang ở bên
trong, thấy Tần Mặc một mình đi ra, trên tay còn nắm chiếc đồng hồ dính
máu liền vội vàng tiến lên đỡ hắn.
Tần Mặc lại lắc lắc, cố chấp
từng bước từng bước đi ra phía ngoài. Trong nháy
mắt khi đi tới đầu cầu
thang, thể lực của hắn rốt cuộc cũng chống đỡ hết nổi, ngã nhào trên đất hôn mê bất tỉnh.
Giờ phút này, Tô Song Song đang đứng ở chỗ cửa
thoát hiểm, hai tay đặt trên cánh cửa muốn đi ra, cuối cùng vẫn là cắn
răng lui về. Cô tựa vào cửa an toàn, hai tay dùng sức che miệng của
mình, đè nén tiếng nức nở tràn ra trong miệng.
Không biết qua
bao lâu, bên ngoài đã không có động tĩnh gì nữa, Tô Song Song mới đi ra
ngoài, nhìn hành lang trống rỗng liền đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt.
Chiến Hâm vẫn một mực ở trong cầu thang chờ Tô Song Song, nhìn thấy bộ dạng
tự hành hạ chính mình của cô như vậy thật sự là không chịu nổi nữa, kéo
tay cô muốn mang cô đi tìm Tần Mặc.
Lúc này, cô cũng không quan
tâm là chính mình cũng không thích Tần Mặc nữa, nhưng Tô Song Song lại
chợt ngồi xổm xuống dưới đất, ngăn Chiến Hâm lại.
Chiến Hâm kéo
nửa ngày cũng không kéo được Tô Song Song, quay đầu nhìn cô hung tợn
mắng một câu: "Tô Song Song, em có thể đừng làm một oắt con vô dụng nữa
được không?"
"Chị họ, tai nạn của ba mẹ em có liên quan đến hắn." Tô Song Song thật sự không thể lừa dối tiếp được nữa, chỉ có thể cùng
Chiến Hâm nói ra.
Chiến Hâm nghe xong thì sửng sốt một chút, đột
nhiên liền buông ta Tô Song Song ra, cô ngồi xổm xuống nhìn Tô Song Song hỏi một câu: "Em nói cái gì? Nói nhăng nói cuội gì đấy? Lúc đó là ngoài ý muốn!"
"Không... Không phải... Bạch Tiêu đã xác định rồi,
không phải..." Tô Song Song hoảng hốt lắc đầu, đột nhiên bắt lấy cánh
tay của Chiến Hâm.
"Chị họ, giúp em đi tới thành phố khác đi, em
bây giờ không thể gặp Tần Mặc, ít nhất bây giờ không thể. Em cũng không
muốn nhìn thấy anh ấy thương tâm khổ sở, em cái gì cũng không muốn nữa
rồi..."
Tô Song Song nói đến một nửa lại không khống chế được khóc ra.
Chiến Hâm cảm thấy chuyện này thật sự là quá khó tin rồi, muốn nổi giận mắng
Tô Song Song một hồi. Nhưng mà Bạch Tiêu cũng khẳng định rồi, thì không
thể là giả được.
Cuối cùng cô vẫn là đem tất cả lửa giận hóa thành một tiếng thở dài, sau khi thở dài liền đem Tô Song Song ôm vào trong lòng.
"Được, bây giờ chị sẽ giúp em an bài. Chẳng qua là không biết có thể tránh
được ông nội cùng Tần Mặc hay không đâu." Nếu là bình thường, Chiến Hâm
tuyệt đối không thể nào ở dưới mắt mấy người này đem Tô Song Song đưa đi được.
Nhưng mà bây giờ bọn họ phỏng chừng thế nào cũng sẽ không nghĩ ra là cô sẽ làm như vậy, cho nên bây giờ phải thừa dịp này đem Tô
Song Song đưa đi mới được.
Chỉ cần đưa ra khỏi cái thành phố này, an tĩnh khoảng một hai tháng rồi lại xuất ngoại. Chỉ cần xuất ngoại
rồi, bọn họ sẽ không tìm được Tô Song Song nữa.
"Đi, em nếu đã
muốn đi thì bây giờ liền đi!" Chiến Hâm vừa nói vừa kéo Tô Song Song
đứng lên. Cô lái xe đưa Tô Song Song đến nhà ga, để cho cô ấy đứng chờ
còn mình thì đi đến máy ATM bên cạnh rút tiền.
Chiến Hâm trở lại liền đem tiền nhét vào trong túi xách của Tô Song Song, lại đem một tấm thẻ để vào bên trong nữa.
"Mật khẩu là sinh nhật của em, đây là mẹ em để lại cho em ít tiền, chị vẫn
luôn giữ lại cho em. Chờ đến khi ổn định lại thì liền đem tiền lấy ra,
nếu không chị sợ đến lúc đó sẽ bị khóa lại."
Chiến Hâm nói xong
vẫn là không yên lòng lại dặn dò một câu: "Nhớ đừng rút tiền ở thành phố em đang ở, thu xếp ổn thỏa liền gửi tin nhắn cho chị." Chiến Hâm vừa
nói vừa đưa cho Tô Song Song một chiếc sim điện thoại: "Dùng sim này,
gửi xong liền đem xim ném đi."
Tô Song Song muốn rời đi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nghe Chiến Hâm dặn dò, gật đầu một cái.
Chiến Hâm chuyển động ánh mắt, cảm thấy mình không có gì để dặn dò nữa rồi,
liền để cho Tô Song Song lên xe khách. Trước khi xe xuất phát, cô lại
dặn dò Tô Song Song lần nữa: "Nhất định phải gửi tin nhắn cho chị đấy,
Tô Song Song, nhất định!"
Tô Song Song giống như đưa nhỏ của
Chiến Hâm vậy, thật sự xảy ra chuyện như vậy, như thế nào lại không đau
lòng cho Tô Song Song được chứ. Nhìn Tô Song Song đi, Chiến Hâm mặc dù
không yên tâm, nhưng mà cô biết, nếu để cho Tô Song Song tiếp tục ở lại
chỗ này, đối mặt với Tần Mặc, phỏng chừng cô ấy có thể phát điên mất.
Người khác không biết cha mẹ Tô Song Song quan trọng với Tô Song Song như nào nhưng cô lại rất rõ ràng. Tần Mặc gián tiếp hại chết cha mẹ của Tô Song Song, điều này đối với cô ấy mà nói, cô ấy bây giờ còn không có phát
điên đã coi như là kỳ tích lắm rồi, thật sự là không thể ép buộc cô ấy
được nữa.
Xe khách đến nơi, Tô Song Song mờ mịt nhìn về thành
phố trước mắt này, đây là Đông Thành, thành phố mất năm tiếng đồng hồ để đi, trông khá là yên bình.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, dự
định đi tìm một địa phương ít người qua lại để thuê một căn nhà. Tạm
thời ở trước một thời gian ngắn, chờ đến khi mọi chuyện ổn định lại một
chút liền xuất ngoại, vì thế cô liền bắt một chiếc xe taxi.
Chẳng qua là khi xe vừa mới chạy được một đoạn thì đột nhiên xe bỗng phanh
gấp lại, Tô Song Song chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng. Cô còn chưa kịp
phản ứng lại thì đã cảm thấy xe chấn động một cái thật mạnh.
Đợi
cô nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì xe liền "Đùng! " một tiếng đụng vào cái cây to bên cạn. Cô bị chấn động choáng váng đầu óc, còn chưa
kịp phản ứng thì cửa xe đã bị mở ra.
Thân thể cô nghiêng một cái, tay rơi ra ngoài, ngay sau đó liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc mà xa lạ lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?"
Tô
Song Song vừa định nói không có chuyện gì, nhưng mà một chữ cũng chưa
kịp nói ra thì mắt đã tối sầm lại, choáng váng rồi hôn mê bất tỉnh.