Cho nên trong nội tâm Tô Song Song rất bất an, cô hiểu được nếu Tô Dục
Tú thật sự nghe thấy được đoạn đối thoại của cô và Âu Dương Văn Nhân thì chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ trong đó.
Cô ngồi xổm xuống, trong
lòng suy nghĩ xem có nên hỏi con mình xem rốt cuộc bé con có nghe thấy
gì hay không, nhưng nếu như hỏi mà cậu nhóc vốn dĩ không nghe thấy gì,
với chỉ số thông minh như thế này của con trai cô chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Tô Song Song rối rắm phát điên, đột nhiên nghe thấy con trai bảo bối của
mình mở miệng, "Mẹ, mẹ còn kéo nữa thì mặt cỏ sẽ bị mẹ kéo thành cái hố
đấy."
"..." Tô Song Song nghe thấy vậy liền cúi đầu xem xét, cô bất tri bất giác đã bứt cỏ hoa ở ngay chính chỗ mình ngồi.
Cô vội vã thu tay về, chà xát tay mình, sau đó quay sang cười với Tô Dục
Tú, lập tức đứng dậy hỏi: "Dục Tú à, có cần mẹ đẩy cho con hay không?"
"Không cần, nếu mẹ không có gì để nói thì chúng ta quay về, lát nữa em gái
tỉnh lại không thấy mẹ sẽ khóc đấy." Tô Dục Tú vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Tô Song Song.
Trái tim bé nhỏ của Tô Song Song không hiểu
sao lại run lên nhè nhẹ, vẫn cảm thấy hẳn con trai mình đã nghe được
cuộc nói chuyện khi nãy, chút lý trí cuối cùng còn sót lại của cô lập
tức bị đả kích đã tiêu tan hết cả.
Tô Dục Tú ngừng lại một chút,
thấy Tô Song Song không tính nói gì liền trực tiếp nhảy xuống bàn đu
dây, đi về hướng vào trong biệt thự. Tô Song Song thấy vậy lập tức kéo
cánh tay bé nhỏ kia lại.
Hai mắt Tô Song Song chớp chớp, trong
lòng nhanh chóng ra quyết định, rốt cuộc là nói thật hay nói dối đây!
Trong một giây suy nghĩ này, dưới cái nhìn soi mói của Tô Dục Tú, Tô
Song Song đã ra quyết định nhanh lần đầu tiên trong hai mươi tư năm cuộc đời mình.
"Thật ra cha con đã mất ký ức, đã quên mất mẹ, mẹ đau lòng mới rời khỏi quê hương, hiện giờ mẹ đã quên người đó, người đó
cũng đã tìm được tình yêu đích thực, chúng ta ly hôn là chuyện tất cả
đều vui vẻ! Đúng! Chuyện chính là như vậy!"
Tô Song Song cảm thấy bản thân thật sự quá cơ trí, trong lòng thầm khen mình 10.086 lần, quả thật mất trí nhớ là vạn năng.
Tô Dục Tú vẫn không biểu hiện cảm xúc gì như cũ, giống như không nghe thấy lời nói của Tô Song Song vậy, chẳng qua cậu nhóc cũng không đi tiếp,
vẫn đứng tại chỗ, hơi rũ mắt xuống nhìn Tô Song Song đang nửa ngồi trước mặt, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Tô Song Song vốn còn
đang rất tự tin, nhưng vừa nghĩ tới lần nào lời nói dối của mình cũng
đều bị vạch trần, trong nháy mắt như không còn khí thở nữa, chột dạ xoa
tay, hai mắt càng chớp liên tục, không dám nhìn Tô Dục Tú nữa.
"Mẹ, A Mặc là ai?" Tô Dục Tú đột nhiên hỏi một câu, hỏi đến mức khiến Tô
Song Song phải lập tức ngây người, cô nuốt nước miếng một cái, không rõ
con mình từ đâu mà nghe được cái tên này.
"Hả? A Mặc gì? Có phải
ngôi sao trong phim truyền hình gì đó không?" Tô Song Song giả vờ ngây
ngốc, dứt lời ánh mắt còn lơ đãng nhìn lên hướng bầu trời, bộ dạng ngốc
nghếch ra vẻ mình cái gì cũng không biết.
"Từ khi con hiểu
chuyện liền nghe thấy mỗi đêm mẹ đều gọi cái tên này." Tô Dục Tú duỗi
bàn tay nhỏ bé ra, ôm lấy mặt của Tô Song Song, bắt cô nhìn về phía
mình.
Đã bốn năm trôi qua Tô Song Song đã không nghe thấy cái tên này rồi, khi nghe được cái tên này từ trong miệng của Tô Dục Tú, cô có
muốn giả bộ bình tĩnh cũng không làm được.
Lúc này khi đối diện
với đôi mắt giống như đúc của Tần Mặc, trong lòng cô càng chua xót khó
chịu hơn, chỉ trong một giây này Tô Song Song mới ý thức được thì ra cô
cho tới bây giờ vẫn không quên được Tần Mặc.
Chỉ có điều cô đè
nén hắn tận đáy lòng mình, chỉ cần có người nhắc tới cái tên này thì
giống như nhấc tảng đá đè nặng trong lòng cô lên, dù cho không muốn nghĩ tới thế nào thì Tần Mặc vẫn sẽ xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
"Người đó là một người bạn tốt của mẹ, nhưng đã qua đời rồi, mẹ rất nhớ người
đó." Lời nói của Tô Song Song nửa thật nửa giả, thật ra trong lòng Tô
Song Song, cô tình nguyện rằng Tần Mặc đã chết, cũng tốt hơn nhìn hắn và người phụ nữ khác ân ái sống cùng nhau.
Giả như Tần Mặc sống rất khỏe mạnh, hơn nữa còn đang thân mật với người phụ nữ khác, đã sớm quên mất cô rồi.
"Ồ! Chúng ta trở về thôi, không biết em gái có tỉnh hay chưa nữa." Tô Dục
Tú cũng không hỏi nhiều nữa, lần này hiếm có dịp cậu nhóc chủ động nắm
lấy tay Tô Song Song, lôi kéo cô đi về phía trước.
Tô Song Song
vui quá hóa sợ nhìn Tô Dục Tú lôi kéo tay mình, mím môi, dường như sự
khó chịu khi nhớ tới Tần Mặc ban nãy đã được hành động nhỏ này của Tô
Dục Tú trị khỏi.
Trong lòng Tô Song Song cũng lo lắng có thể Bánh Bao đã tỉnh, vội vàng đè nén tâm tư khó chịu xuống, hít một hơi thật
sâu, lật tay kéo bàn tay bé nhỏ của Tô Dục Tú, đi vào trong biệt thự.
Cô không trông thấy bên ngã tư đường đối diện biệt thự có một chiếc xe đã
đậu ở đây từ lâu, vị trí xe đậu có thể dễ dàng nhìn thấy tình cảnh xảy
ra bên trong vườn hoa kia.
Tần Mặc ngồi trong xe, hít một ngụm
khói thật sâu, sương khói lượn lờ che khuất đi một phần hàng mày của
hắn, càng khiến người khác khó nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
Tài xế của Tần Mặc vẫn là người bốn năm trước, hắn nhận ra Tô Song Song,
trông thấy người đàn ông đi từ trong biệt thự ra, hắn kinh ngạc lén liếc nhìn Tần Mặc từ gương chiếu hậu, thấy hắn không có biểu hiện gì mới nhẹ nhõm thở dài.
Nhưng khi hắn trông thấy Tô Song Song nắm tay đứa bé đi từ trong biệt thự ra, hắn quả thật đã cả kinh tới mức thiếu chút
nữa đã rớt cả tròng mắt ra rồi, hắn cũng bất chấp việc Tần Mặc có tức
giận hay không, mạnh mẽ quay đầu nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn chằm
chằm hướng kia, dường như không cảm thấy tầm mắt của tài xế, tài xế ý
thức được bản thân đã vượt quá giới hạn, vội vàng quay đầu lại, trong
lòng cực kỳ thấp thỏm, lập tức cảm thấy cái ghế ngồi nóng đến bỏng cả
mông, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Tần Mặc không có bất cứ phản ứng gì, chỉ quen tay lấy một điếu thuốc ra, nhóm lửa, hít một hơi, tầm
mắt chưa từng di chuyển khỏi hướng kia.
Mãi cho đến khi Tô Song
Song đã đi vào biệt thự lại rồi, một lát sau Tần Mặc mới sực tỉnh hiểu
ra quay đầu nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tài xế chờ đợi trong chốc lát, thấy bộ dạng này của Tần Mặc, hắn thật sự
đau lòng, suy nghĩ mãi vẫn không kiềm chế được mà hỏi một câu: "Tiểu
thiếu gia, ngài không vào trong đó sao?"
"Về thôi." Cuối cùng Tần Mặc cũng mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, dứt lời, hắn liền bóp
nát điếu thuốc trong tay, làn khói tan đi, lộ ra gương mặt càng lạnh
lùng hơn so với trước kia.
"Điều này..." Tài xế còn muốn nói
điều gì đó, nhưng khi thấy bộ dạng như vậy của Tần Mặc lại cảm thấy có
nhiều lời hơn nữa cũng không có ích gì, đang muốn khởi động xe thì cửa
sau đột ngột bị mở ra.
Tài
xế phản ứng nhanh vừa định móc vũ khí
trong ngực ra, khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy là Bạch Tiêu liền thở
nhẹ nhàng, hiểu chuyện mở cửa xe đi ra ngoài chờ.
Bạch Tiêu trực
tiếp chui vào trong xe, ngồi đối diện với Tần Mặc, trên gương mặt hắn
không còn vẻ cợt nhả như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tần Mặc
không nhìn hắn mà nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn lập tức cảm
thấy tức giận.
"Sao anh không vào trong đó hỏi? Cho dù cô ấy đã
sống với người khác, có con rồi, Tần Mặc anh nếu không muốn buông tay
thì cô ấy có thể chạy được sao?" Bạch Tiêu nói đến đây thấy cả người Tần Mặc run lên liền cúi đầu xuống.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn tặng
thêm một câu: "Hơn nữa tôi cảm thấy Tô Song Song không phải người như
vậy đâu, trong chuyện này nhất định có gì hiểu lầm, tại sao anh không
tới hỏi?"
"Tôi không muốn sau này nghe những chuyện của cô ấy
nữa, nếu đây là điều mà cô ấy muốn, vậy thì sau này tôi sẽ buông tay cô
ấy." Tần Mặc nói dứt lời liền mở cửa xe, ra dấu cho Bạch Tiêu xuống xe.
Bạch Tiêu nhất thời không kịp phản ứng với suy nghĩ này của Tần Mặc, khi đã
kịp phản ứng rồi liền tức giận đến mức quai hàm bạnh ra, hắn cắn răng
khuyên một lần nữa: "Tần Mặc, nếu anh không đi, tương lai chớ hối hận!"
Tần Mặc không phản ứng với lời Bạch Tiêu nói, chỉ vươn tay ra ngoài xe,
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc ngoan cố không chịu thay đổi, tức giận đá một
cước lên ghế ngồi, nhanh chóng xuống xe, còn chưa hết giận dùng hết sức
đóng cửa xe lại.
Ngay phút giây cửa xe được đóng lại đó, Bạch Tiêu giận dỗi nói: "Anh không hỏi, tôi đi hỏi!"
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, vẫn chưa bước đi thì cửa xe đã nhanh chóng bị mở ra, Tần Mặc trầm giọng rống một câu: "Anh dám!"
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Tiêu cảm giác được Tần Mặc nổi giận, khi Bạch Tiêu đối diện với đôi mắt lạnh như băng kia của Tần Mặc giống như bị hàng
ngàn dao găm găm lên người, hắn mới sửng sốt một chút, Tần Mặc biểu lộ
ra thần thái này cũng có nghĩa là hắn đang tức giận thật à, hơn nữa còn
không nói trên bất cứ phương diện tình cảm nào.
Bạch Tiêu cũng
giận, hắn muốn tức giận lại, lại cảm thấy đây là chuyện nhà người ta,
hắn mù quáng xen vào thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng Bạch
Tiêu càng nghĩ càng tức giận, hắn cũng vì muốn tốt cho Tần Mặc, tên này
lại khen ngược, không lĩnh tình đã đành, còn cảm thấy mình hại hắn có
phải không!
"Tần Mặc, sớm muộn gì anh cũng sẽ có ngày phải hối
hận đấy!" Bạch Tiêu ném lại một câu như vậy, sau đó bước lên xe của
mình, giẫm ga phóng ra ngoài, chuyện này hắn xem như hoàn toàn mặc kệ
rồi.
Bạch Tiêu vừa đi khỏi, tài xế liền lên xe, hắn nghe thấy Tần Mặc và Bạch Tiêu khắc khẩu với nhau liền quay đầu lại lo lắng liếc nhìn Tần Mặc, đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Bạch Tiêu tức giận phát hỏa lớn như vậy.
"Đi." Tần Mặc cúi đầu, theo bản năng lấy một điếu thuốc ra, bốn năm nay, nếu như không có thuốc khiến hắn tỉnh táo thì chỉ sợ hắn đã sớm phát điên rồi.
Ông chú tài xế già mặc dù lo lắng cho Tần Mặc, nhưng không dám làm trái
mệnh lệnh của hắn, liền đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi rời đi.
Lúc này Âu Dương Văn Nhân đi từ trong một góc ra, liếc mắt nhìn chiếc xe của Tần Mặc đi ra, thần sắc u ám không rõ ràng.
Một lát sau, hắn cầm túi đồ mà thủ hạ đã mua về, từ từ đi về hướng biệt thự.
Bánh Bao quả thật đã tỉnh lại, khi Âu Dương Văn Nhân đi vào đã thấy Tô Song
Song ngồi trên mặt thảm trong phòng khách đang chơi đùa với hai đứa con, thật ra tình cảnh thật sự chính là Tô Dục Tú đang cùng chơi đùa với Tô
Song Song và Bánh Bao.
Ba người nghe thấy tiếng động đều quay đầu nhìn về phía cửa, khi trông thấy Âu Dương Văn Nhân, Tô Song Song khẽ
mỉm cười, ôn nhu nói: "Anh đã về rồi! Vất vả rồi!"
Bánh Bao cười tủm tỉm vươn tay ra hét lên: "Cha ôm ôm!"
Cảnh tượng ấm áp này khiến Âu Dương Văn Nhân nhất thời không kịp phản ứng,
sững sờ đứng ở cửa, đợi đến khi Tô Song Song đi tới nhận lấy túi đồ
trong tay hắn, Âu Dương Văn Nhân mới lấy lại được tinh thần.
"Anh làm hay em làm?" Khi Tô Song Song quay lại liền hỏi một câu theo bản
năng, thái độ vô cùng tự nhiên, Âu Dương Văn Nhân mở miệng: "Để anh làm
đi, em và các con chơi đi."
"Ừm, vậy em giúp anh rửa sạch đồ
vậy." Tô Song Song ngược lại không cảm thấy Âu Dương Văn Nhân có gì
không tự nhiên, đi vào phòng bếp rửa rau.
Âu Dương Văn Nhân đứng ở cửa, đứng mất mấy phút rồi mới thay giầy đi vào phòng bếp, khi nãy hắn
phải vùng vẫy thật lâu, cuối cùng cũng không cách nào thoải mái tự nhiên được, trong lòng hắn muốn nói một câu xin lỗi với Tô Song Song, lại do
dự một chút mới mở miệng.
"Song Song, ngày mai cha của anh bảo
anh tới tham gia một bữa tiệc rượu, tiệc rượu cần bạn nhảy, em có thể
giúp anh một chút được không?" Âu Dương Văn Nhân nhìn qua phía Tô Song
Song, vội vàng bày ra ánh mắt khẩn cầu.
Tô Song Song không hề
nghĩ ngợi gì đã đồng ý, Âu Dương Văn Nhân đã giúp cô nhiều như vậy, cô
đang lo không có cơ hội báo đáp anh, chẳng qua chỉ làm bạn nhảy thôi, cô đương nhiên tình nguyện rồi.
"Chẳng qua em không biết gì cả, đến lúc đó sẽ không gây ra rắc rối gì cho anh đấy chứ?" Tô Song Song suy
nghĩ một chút liền khẩn trương hỏi một câu, sợ lại làm hỏng chuyện này.