Âu Dương Văn Nhân biết Tô Song Song sẽ không do dự mà đáp ứng, chẳng qua cô như vậy ngược lại lại khiến hắn càng khó chịu hơn.
Hắn cố nặn ra nụ cười tươi, lúc này có chút cứng ngắc, Âu Dương Văn Nhân
cũng nhận ra bản thân cười quá cứng ngắc rồi, liền quay đầu đi giả bộ
như đang uống nước.
"Không đâu, em đi mở màn thôi, còn lại chỉ
cần ăn là được." Âu Dương Văn Nhân nghĩ tới tính cách tham ăn của Tô
Song Song, trong lòng cảm thấy ấm áp, lại không kiềm chế được cười khẽ.
Tô Song Song vốn còn đang rất nghiêm túc, vừa nghe thấy những lời này lập
tức xù lông, cô đặt đồ ăn vào trong thùng, quay đầu lại trừng mắt nhìn
Âu Dương Văn Nhân, bất mãn lầm bầm: "Đồ ăn anh tự làm đi!"
"Nghe
nói tất cả những món ăn trong buổi tiệc rượu đều nhập khẩu nguyên liệu
từ nước ngoài về, các món bánh và tráng miệng ngọt cũng toàn do những
đầu bếp nổi danh cả nước đích thân làm, mỗi món đều vô cùng đặc biệt,
nguyên liệu..."
"..." Tô Song Song vừa nghe vậy bước chân lập tức ngừng lại, khi nghe thấy bánh ngọt liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân.
"Không ăn cũng phải uống, chẳng qua những món ăn hôm nay anh tự rửa đi." Tô
Song Song dứt lời quay đầu ưỡn ngực đi tới phòng khách.
Nào ngờ
mới đi được một bước đã nhìn thấy Bánh Bao nhà mình không biết từ lúc
nào đã đi tới đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tô Song Song.
Tô
Song Song vừa thấy Bánh Bao nhà mình với công hiệu trị bệnh hiệu quả,
tâm trạng nháy mắt đã tốt hơn không ít, vẻ ngượng ngùng do khi nãy mới
bị Âu Dương Văn Nhân trêu chọc cũng biến mất không còn nữa.
Cô
hơi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Bánh Bao, cười tươi như hoa, đang
muốn ôm Bánh Bao lên liền nghe thấy Bánh Bao phồng má, giọng trẻ con non nớt vang lên: "Mẹ là người tham ăn sao?"
"Phụt!" Âu Dương Văn
Nhân đứng sau lưng Tô Song Song cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến tình huống bên kia, vừa nghe thấy lời Bánh Bao nói liền không kiềm chế được
mà bật cười.
Tô Song Song cảm thấy như một chậu nước lạnh đổ ập
lên đầu, cô hít sâu một hơi, ôm Bánh Bao lên dịu dàng hỏi: "Bánh Bao,
con nghe ai nói tham ăn vậy?"
"Anh trai nói, anh nói mẹ chính là người tham ăn." Bánh Bao nói xong liền nở nụ cười điềm đạm, giọng nói
kia quả thật khiến người ta nghe mà mềm nhũn cả người, nhưng nội dung
trong lời nói lại thật sự khiến Tô Song Song cười không nổi.
Bánh Bao cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, thường ngày khi bé con vừa
nói xong thì mẹ sẽ cười vang, nhưng hôm nay lại cười mà càng như khóc
vậy.
"Mẹ, mẹ không thích Bánh Bao sao?" Bánh Bao trong nháy mắt
nóng nảy, duỗi cái tay béo ụ ịch nhỏ bé ra vòng quanh cổ Tô Song Song,
dáng vẻ như muốn khóc.
"Không có, không có! Mẹ là vì... là vì
đói quá thôi! Ăn no là tốt lên rồi!" Tô Song Song nói xong lập tức thấy
hối hận. Như vậy cả đời cô đều không thoát khỏi hai chữ tham ăn rồi.
Bánh Bao nghe xong cười khanh khách, trong tiếng cười có mùi sữa thoang
thoảng đặc biệt dễ nghe, khiến Tô Song Song nghe thấy cũng khiến cả trái tim phải mềm nhũn.
"Anh nói tham ăn đáng yêu, Bánh Bao biết đáng yêu là có ý gì nhé, mẹ thật là đáng yêu!" Bánh Bao nói dứt lời liền hôn bẹp một cái lên mặt Tô Song Song, "Ba!" một tiếng
Tô Song Song
vẫn cảm thấy con trai bảo bối của mình vẫn chưa đủ thông minh, cho tới
bây giờ không ngờ cậu nhóc có thể nói ra được những lời này, ngay tức
khắc rất nhiều cảm xúc đan xen, không khống chế được khiến hai mắt ửng
đỏ.
Cô vội vàng ôm chặt Bánh Bao, đỡ khiến bé con nhìn thấy cảnh này lại bị dọa sợ.
Chẳng qua vừa ôm đã thấy Tô Dục Tú, Màn Thầu nhỏ của cô đang đứng trong phòng khách nhìn về phía này, trông thấy Tô Song Song nhìn qua đây, cái đầu
bướng bỉnh quay sang bên, bộ dạng như vậy cực kỳ đáng yêu.
Trong nháy mắt, Tô Song Song cảm thấy trái tim ngập tràn ấm áp, cô nở nụ cười ôm Bánh Bao xoay vòng.
Ngay khi đang xoay vòng vui vẻ thì đột nhiên chân nghiêng một cái, trong
nháy mắt cả người nghiêng một cái, ngay khoảnh khắc cô định kêu lên
thành tiếng thì hai bàn tay to đã đỡ lấy vai của cô.
Tô Song Song vẫn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Âu Dương Văn Nhân quát
lớn: "Ngã sấp xuống thì làm sao?" Giọng điệu trong nháy mắt không hề che giấu sự lo lắng.
Tô Song Song vẫn còn chưa hoàn hồn, sau khi
đứng vững rồi vội vàng đặt Bánh Bao xuống, vỗ ngực mình, cô tùy tiện đã
quen, vừa vỗ cơ thể vừa run lên một cái.
Đúng lúc Âu Dương Văn Nhân đứng sau lưng cô, lúc này hô hấp của hắn đang dồn dập không ngừng.
Hắn ý thức được bản thân đang suy nghĩ điều gì, giống như đang cầm một củ
khoai lang bỏng tay liền vội vàng buông ra lùi ra sau một bước.
Tô Song Song vẫn chưa phát hiện ra, khi sực tỉnh hiểu ra liền quay đầu lại nhìn Âu Dương Văn Nhân, cười xin lỗi: "Xin hứa lần sau không phạm phải
nữa!"
Âu Dương Văn Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiếp tục
nấu cơm, kì thực hắn thật sự không cách nào đối mặt với một Tô Song Song không phòng bị như vậy.
Hắn cúi đầu, cắt từng lát trầm ổn xuống thớt, đôi mắt xanh sáng như bầu trời trong nháy mắt vô cùng tối tăm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Song Song còn đang ngủ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó cô lập tức mạnh mẽ ngồi dậy, hốt hoảng tìm di động, nhìn thời gian
một lát, đã mười giờ rồi, cô hơi sửng sốt một chút, sau đó lộn xuống
giường.
Cô hốt hoảng đang muốn lao ra ngoài thì đột nhiên ý thức
được gì đó, lại quay trở về toilet trong phòng ngủ sửa sang bản thân một chút mới đi ra ngoài.
Khi cửa vừa được mở ra, Tô Song Song đã nhìn
thấy Âu Dương Văn Nhân dựa đầu cầu thang chờ cô, cô gãi loạn mái tóc của mình, quả thật xấu hổ quá đi.
"Văn Nhân, em xin lỗi, em ngủ
quên mất." Tô Song Song vừa nghĩ tới mình và Âu Dương Văn Nhân đã hẹn
nhau lúc chín giờ, như vậy hắn đã đợi mình ở bên ngoài một tiếng đồng hồ rồi, thật ngại quá.
"Không sao, dù sao sớm muộn chút hay muộn
một chút cũng không liên quan." Âu Dương Văn Nhân nói xong liền vươn tay với Tô Song Song, ra dấu cho cô tới gần.
Tô Song Song cảm thấy
áy náy, không nghĩ nhiều nữa, duỗi tay đi tới gần, Âu Dương Văn Nhân
tiện thể nắm lấy tay cô, kéo cô đi xuống tầng.
"Chúng ta đi đâu
đây?" Tô Song Song cúi đầu nhìn chiếc váy vải bông tùy tiện của bản
thân, có chút chột dạ, nếu cô mặc chiếc váy này tới tiệc rượu chắc hẳn
phải xấu hổ đến bùng cháy mất thôi.
"Ăn cơm trước đã, ăn xong anh sẽ dẫn em đi tìm đồ mặc." Âu Dương Văn Nhân quay đầu liếc nhìn Tô Song
Song, nở nụ cười tươi như hoa vô cùng thân thiết.
Tầm mắt của hắn nhìn về phía nơi hay người đang nắm tay, thấy cô không thu tay về, nụ
cười càng ấm áp hơn, hắn quay đầu lôi kéo Tô Song Song đi về phía trước.
Tô
Song Song quay đầu liếc mắt nhìn Bánh Bao và Dục Tú ở trong
phòng khách đã được giao cho bảo mẫu, còn chưa kịp nói gì đã bị Âu Dương Văn Nhân kéo ra ngoài rồi.
Sau khi hai người ăn xong thì cũng đã là giữa trưa, Âu Dương Văn Nhân liếc nhìn thời gian, trực tiếp kéo Tô
Song Song đến cửa hàng bán lễ phục tiệc.
Hắn thay xong bộ âu phục đã được lựa chọn xong trước ngồi bên ngoài chờ Tô Song Song, tâm trạng
có chút thấp thỏm chờ mong, bởi vì hắn chưa từng thấu Tô Song Song mặc
lễ phục bao giờ.
Tô Song Song bình thường không trang điểm, Âu
Dương Văn Nhân biết rõ Tô Song Song rất đẹp, nhưng từ khoảnh khắc khi
thấy Tô Song Song đi từ trong phòng thử đồ ra, hắn không thể ngờ rằng
hắn lại có thể ngạc nhiên đến mức ấy.
Hắn nhanh chóng đứng dậy
nhìn Tô Song Song, sững sờ trong chốc lát mới lấy lại được tinh thần,
đây rõ ràng chính là Tô Song Song vẫn cười ngây ngốc bên cạnh hắn suốt
bốn năm trời đấy.
Tô Song Song đối diện mặc lễ phục xanh nhạt, bộ lễ phục bó sát đã uyển chuyển phô ra tất cả dáng người của một Tô Song
Song vốn đã hay quen mặc những bộ quần áo rộng thùng thình rồi.
Một hàng những mảnh kim cương uốn lượn xung quanh cổ áo, giống như bàn tay
người đang phác thảo những đường nét xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt người đối
diện, khiến người ta không kiềm chế được phải nhìn theo đường cong lung
linh mờ ảo đó.
Bộ lễ phục của Tô Song Song rất bảo thủ, nhưng cho dù như vậy thì vẫn lộ ra đường quai xanh xinh đẹp, bộ ngực như ẩn như
hiện ngạo nghễ, Âu Dương Văn Nhân cảm thấy yết hầu khô khốc.
Trong nháy mắt hắn cúi đầu xuống, di chuyển tầm mắt đi hướng khác, Tô Song
Song vốn còn có chút bối rối, khi thấy Âu Dương Văn Nhân trông thấy cô
đã mạnh mẽ cúi đầu liền càng luống cuống hơn, cô níu lấy làn váy, không
quá khẳng định hỏi một câu: "Không đẹp?"
Nhà thiết kế đừng bên
cạnh vẫn luôn loay hoay giúp cô thiết kế lễ phục vừa nghe thấy vậy lập
tức ngước mắt lên lẩm bẩm: "Sao có thể không đẹp được, từ khi cô bước ra quả thật đã nhanh chóng chọc mù mắt tôi rồi, chắc hẳn thiếu gia Âu
Dương cũng bị mù mắt trước dáng vẻ đáng kinh ngạc này của cô rồi."
"..." Tô Song Song thật sự không biết nên tự hào vì nhà thiết kế này không
câu nệ tiểu tiết, làm người ngay thẳng hay nên nói rằng hắn ta nên về
nhà rồi hẵng nói những lời đấy nhỉ.
Âu Dương Văn Nhân nghe thấy
được những lời này, chút ngượng ngùng còn sót lại biến mất không còn
thấy đâu nữa, hắn liếc nhìn nhà thiết kế muốn bị xử lý kia, ánh mắt
không có gì đặc biệt, lại khiến nhà thiết kế phải run rẩy, lập tức câm
miệng không dám nói gì nữa.
Âu Dương Văn Nhân cảnh cáo nhà thiết kế kia xong, qua một khúc nhạc đệm nhẹ vậy khiến trái tim xao động dần
bình tĩnh trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, lúc này mới cẩn thận đánh giá cô.
Tô Song Song ngượng ngùng khi bị Âu Dương Văn Nhân
nhìn như vậy, mặc dù trước kia cô cũng từng mặc lễ phục, nhưng chuyện đó cách đây đã bốn năm, đương nhiên cảm thấy không quen, hai gò má cô ửng
hồng, biểu hiện vẻ thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân.
Âu Dương Văn Nhân không kiềm chế được tán dương một câu từ tận đáy lòng: "Đẹp, rất đẹp."
Tô Song Song được khen là đẹp, trong lòng bất giác hồi hộp, nhưng cô bỗng
nghĩ tới một vấn đề quan trọng liền sững sờ hỏi Âu Dương Văn Nhân một
câu: "Đúng rồi, Văn Nhân, bữa tiệc mấy giờ bắt đầu?"
Âu Dương Văn Nhân cũng tức khắc hoàn hồn, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, bữa tiệc chính
thức bắt đầu lúc sáu giờ, nhưng cũng đã hơn năm giờ rồi, nếu đến muộn
thì sẽ cực kỳ không lễ phép.
Hơn nữa, hôm nay hắn tuyệt đối không thể tới trễ, nếu không người cần gặp đi mất rồi thì phần chuẩn bị mà
hắn đã hao tổn biết bao công sức để diễn này sẽ bị phá hết mất.
"Mấy người nhanh chóng làm tóc cho cô ấy đi, làm xong chúng ta trực tiếp tới đó." Âu Dương Văn Nhân liếc nhìn nhà thiết kế, nhà thiết kế kia vốn còn đang mè nheo, vừa bị hắn nhìn một cái đã vội vàng lôi kéo Tô Song Song
phi tới nhanh chóng chuẩn bị.
Đợi đến khi Tô Song Song đã làm tóc xong, đứng trước mặt Âu Dương Văn Nhân thì hắn đột nhiên có chút hối
hận, chỉ có điều chút hối hận này chỉ kéo dài trong chốc lát đã bị hắn
đè nén che giấu tận sâu trong đáy lòng.
Hắn vươn tay lôi kéo Tô Song Song, dịu dàng nói một câu: "Đi thôi."
Khi Tô Song Song xuống xe nhìn thấy đại sảnh bữa tiệc giống như cung điện này liền không biết nên đi đường nào nữa rồi.
Cô ngừng lại trong chốc lát mới từ từ quay đầu nhìn về phía Âu Dương Văn
Nhân, giọng điệu cứng ngắc, có chút sợ hãi nói: "Đây là tiệc gì vậy?
Cũng không cần phải lớn đến vậy chứ!"
"Chẳng qua chỉ là một bữa
tiệc bình thường thôi, địa điểm được chọn có hơi trang trọng một chút mà thôi, một lát nữa em đi vào đó không cần phải khẩn trương, anh dẫn em
đi lướt qua một vòng, sau đó sẽ đưa em tới khu vực ăn uống, em ăn xả
láng là được, mặc kệ có mặt mũi hay không, dù sao cũng không có ai nhận
ra em cả."
Âu Dương Văn Nhân nói dứt lời liền đặt tay Tô Song
Song lên tay mình, lại tặng thêm một câu: "Nhưng Song Song à, em còn cần phải giúp anh một việc, sau khi em đi vào, em chính là bạn gái tạm thời của anh, giúp anh ngăn cản những người phụ nữ muốn thân thiết với anh
được không?"