Trong giây phút Tần Mặc quỳ xuống, Tô Dục Tú trừng to hai mắt, nãy giờ
cậu vẫn ngoan ngoãn im lặng lại kinh ngạc la lên một tiếng, trong lòng
đứa bé chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông lợi hại như vậy sẽ quỳ xuống
vì bọn họ.
Trong lòng Tô Dục Tú cực kì chấn động, cậu mím chặt
môi, không nói một lời, thế nhưng trong đôi mắt rất giống Tần Mặc lại
lóe lên tia sáng.
“Ha ha! Tần Mặc anh cũng có ngày hôm nay, thực
là hiếm thấy!” Chiến Bảo Nhi đột nhiên nở nụ cười, sau khi cười xong, cô ta dùng tay mình chỉ vào Tô Dục Tú và Bánh Bao, đột nhiên trở nên tức
giận.
“Anh vì hai đứa con hoang không biết có phải con của mình
không mà quỳ xuống, Tần Mặc, tự tôn của anh đâu mất rồi?” Giọng nói của
Chiến Bảo Nhi đột nhiên trở nên chói tai.
Dao trong tay cô ta
càng lúc càng gần mặt của Tô Dục Tú hơn, Chiến lão gia thấy vậy thì lo
lắng muốn chết, ông giơ tay ra chỉ vào Chiến Bảo Nhi, muốn nói điều gì
đó nhưng lại không dám, sợ kích thích đến cô ta.
Tần Mặc lại bình tĩnh quỳ trên mặt đất, không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chiến
Bảo Nhi, cho dù cô ta nhục nhã anh thế nào, vẻ mặt của anh cũng chẳng hề thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Cô có thể thả bọn nhỏ ra chưa?”
Chiến Bảo Nhi trừng mắt, cười lạnh nhìn Tần Mặc, giống như đang xem một câu
chuyện cười vậy, lần đầu tiên cô ta có cảm giác hơn người, cảm giác này
làm cô ta lâng lâng.
“Không thể nào! Tần Mặc anh cứ quỳ ở đây
đi!” Chiến Bảo Nhi nói xong, dùng ánh mắt ác độc nhìn ra cửa, hét lên:
“Tô Song Song đâu! Tô Song Song ở đâu rồi?”
“Mấy người đều đến hết cả rồi, sao cô ta không đến được chứ!”
Tần Mặc vừa nghe Chiến Bảo Nhi nhắc đến Tô Song Song, khuôn mặt không có
biểu cảm gì đột nhiên lộ ra vẻ buồn bực bất an, anh nhíu mày nhìn Chiến
Bảo Nhi, vẫn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã truyền đến một trận ồn ào,
sau đó thì Tô Song Song lảo đảo chạy vào.
Tần Mặc không quay đầu
nhìn lại, chỉ cần nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chiến Bảo Nhi, anh đã biết
Tô Song Song đi vào, anh đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn Tô Song
Song, quát lên: “Em vào đây làm gì!”
Tô Song Song nhìn thấy Tần
Mặc đang quỳ trên đất, lập tức kinh ngạc che miệng, cô vẫn còn nhớ rõ
lần trước vì mình mà Tần Mặc đã quỳ xuống, Tô Song Song liền khó chịu
muốn chết.
Chiến Bảo Nhi không cho cô có cơ hội nói gì, cô ta cầm dao đè vào Tô Dục Tú, hét to một tiếng: “Cô cũng quỳ xuống đi!”
Tô Song Song tự nhiên không chút do dự, quỳ xuống bên cạnh Tần Mặc, Tần
Mặc thấy Tô Song Song cũng quỳ xuống liền tức giận, Chiến lão gia còn
kích động hơn anh.
Rốt cuộc thì Chiến lão gia đã không nhịn được
nữa, hét lên một tiếng: “Chiến Bảo Nhi! Mày làm đủ chưa! Lại còn làm
tiếp nữa, mày muốn chết sao?”
“Ông câm miệng đi! Ở đây không có
chỗ của ông!” Chiến Bảo Nhi đã mất hết lý trí, sắc mặt của ba người ở
đây đều trở nên rất khó coi, không phải bởi vì sự nhục nhã của Chiến Bảo Nhi, mà là vì trong lòng họ đã bắt đầu sợ hãi.
Nếu Chiến Bảo Nhi vẫn còn muốn sống thì chuyện này còn có thể thảo luận được, nhưng với
dáng vẻ hiện nay của cô ta, ngay cả người duy nhất có thể bảo vệ cô ta
là Chiến lão gia thì cô ta cũng chẳng thèm để ý đến nữa, có lẽ trong
lòng Chiến Bảo Nhi đã có ý nghĩ muốn chết.
Đột nhiên Tô Song Song trừng to hai mắt, cô bị hù đến mức suýt chút nữa thì hét ra tiếng, Tần
Mặc vội che miệng cô lại, Chiến Bảo Nhi nhận thấy có gì đó bất thường,
tất cả sự chú ý của cô ta đều hướng về phía Tần Mặc và Tô Song Song, một người vệ sĩ đứng bên cạnh Chiến Bảo Nhi cũng nhìn theo.
Trong
nháy mắt này, phía sau cô ta bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, chặn
ngang và khống chế Chiến Bảo Nhi lại, lúc này Tần Mặc cũng nhanh chóng
lao đến, đá một cú vào người vệ sĩ kia.
Tô Song Song cũng phản
ứng lại, vội vàng chạy về phía Tô Dục Tú và Bánh Bao, kéo hai đứa bé
quay lại, vệ sĩ của Chiến lão gia cũng đi đến, giúp Tô Song Song ôm đứa
bé lại.
Tô Song Song thấy hai đứa bé đã được ôm về, Tần Mặc cũng
đánh ngã được người vệ sĩ kia thì thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên lại
nghe được một tiếng rên, cô vội vàng quay đầu lại.
Lúc này Tô
Song Song mới nhận ra người đó là Tần Dật Hiên đã lâu không thấy, nhưng
Tô Song Song chưa kịp suy nghĩ gì thì đã phát hiện ra sự khác thường của Tần Dật Hiên.
Cô nhìn xuống dưới thì thấy Tần Dật Hiên ôm bụng,
giữa những khe hở của ngón tay là máu đang chảy ào ào ra ngoài, giống
như không thể dừng lại.
“Anh! Máu!” Tô Song Song kinh ngạc hét
lên một tiếng, lúc này Tần Mặc đã xoay người lại đánh Chiến Bảo Nhi ngất xỉu, anh đưa tay ra đỡ Tần Dật Hiên.
Tô Song Song hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cô quay đầu lại hét lên một tiếng: “Mau gọi xe cứu thương! Xe cứu thương!”
Tô Song Song ngồi trên ghế ngay hành lang của bệnh viện, trái tim vẫn đập
mạnh liên hồi, tuy rằng lúc Tần Dật Hiên được đưa vào phòng giải phẫu
thì bác sĩ đã nói sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần khâu lại
miệng vết thương thôi, thế nhưng Tô Song Song vẫn lo lắng đến mức cả
người đều run rẩy.
Tần Mặc ngồi bên cạnh Tô Song Song nhìn thoáng qua cửa phòng giải phẫu, không nói gì nhưng lại đưa tay ra ôm Tô Song
Song vào ngực mình, hơi dùng sức.
Thời gian giải phẫu kéo dài
trong vòng một tiếng, đợi đến lúc Tần Dật Hiên được đưa ra, Tô Song Song liền đứng dậy, có lẽ là do dùng sức quá mạnh nên cơ thể cô lảo đảo, Tần Mặc vội vàng đỡ cô lại.
Bác sĩ cởi khẩu trang ra, gật đầu với
Tần Mặc, chào hỏi một tiếng rồi vội vàng mở miệng nói: “Tần phu nhân cứ
yên tâm, anh của cô không sao đâu, trước khi vết thương khép lại thì
đừng để dính nước, chú ý nghỉ ngơi là ổn.”
Lúc này Tô Song Song
mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Mặc vội ra hiệu cho bác sĩ, bác sĩ lập tức
hiểu ý, ông bổ sung thêm một câu: “Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều hơi, đợi đến lúc cậu ấy hết thuốc tê tỉnh dậy rồi hẵng đến thăm.”
“Bác sĩ, vậy lúc nào anh tôi mới tỉnh?” Vị bác sĩ này đang định nhìn Tần Mặc nhưng cố kiềm lại, suy nghĩ một lát rồi nói với vẻ không chắc chắn:
“Chắc là sáng mai.”
Tô Song Song vừa nghĩ thì lập tức đau đầu,
Tần Mặc đỡ cô, đề nghị: “Yên tâm đi, anh đã căn dặn người chăm sóc rồi,
em cứ về nghỉ ngơi trước đã, dù sao thì bọn nhỏ vẫn cần được an ủi một
lát.”
Vốn Tô Song Song còn hơi do dự nhưng cô vừa nghe đến hai
đứa bé thì trong lòng vẫn chưa thả lỏng được, cô suy nghĩ
rồi gật đầu,
chỉ có điều vẫn không yên tâm nói tiếp: “A Mặc, khi nào anh ấy tỉnh dậy, anh phải để bọn họ báo cho em biết ngay!”
“Được, anh về với
em.” Tần Mặc vỗ về an ủi Tô Song Song, lộn xộn cả ngày hôm nay, ngay cả
anh cũng cảm thấy giống như đang ở trên tàu lượn siêu tốc vậy, rất mệt
mỏi.
“Ừ, về nhà nhìn mấy đứa nhỏ trước.” Tô Song Song thở phào
một cái, lúc đi cô vẫn không yên tâm mà quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Tần Dật Hiên.
Hai đứa bé cũng không được đưa về nhà mà được
Chiến Hâm và Lục Minh Viễn mới đến chăm sóc ở trong xe, Bánh Bao đã dựa
vào người Chiến Hâm ngủ, còn Tô Dục Tú lại cúi đầu im lặng.
Tô Song Song vừa lên xe thì sợ đánh thức Bánh Bao, liền ôm Tô Dục Tú vào ngực mình, oà khóc.
Tiếng khóc đè nén này làm Chiến Hâm chẳng biết nên nói gì, hắn chỉ có thể ôm
Bao Tử rồi thở dài một hơi, Lục Minh Viễn cũng chẳng chịu nổi bầu không
khí thế này, hắn nhảy xuống xe chào hỏi với Tần Mặc, rồi muốn đi thăm
Bạch Tiêu.
Tần Mặc kéo Lục Minh Viễn lại, lúc này anh mới nhớ đến việc của Bạch Tiêu, anh không yên tâm hỏi một câu: “Không có vấn đề gì
chứ?”
Tần Mặc biết Bạch Tiêu không bị gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng anh lại sợ anh ta bị thương đến chân tay, Lục Minh Viễn lắc đầu,
lúc này Tần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, anh buông tay ra rồi đẩy hắn một
cái: “Đi đi, chăm sóc cho cậu ta thật tốt nhé.”
Lục Minh Viễn
nghe được câu nói này thì lập tức run người, giống như muốn ói vậy, hắn
nhìn Tần Mặc, bất mãn nói: “Lời nói này của anh làm như tôi và hắn có
gian tình vậy.”
Tần Mặc chẳng thèm phản ứng với hắn nữa, anh quay đầu lại định đi khỏi, Lục Minh Viễn lại cười với vẻ chế nhạo nói: “Đông Phương Nhã đã về rồi, vết thương này của Bạch Tiêu rất đúng lúc.”
Tần Mặc nghe thấy, cũng cong khóe miệng, xoay người lại rồi đi chăm sóc Tô Song Song và hai đứa bé.
Tần Mặc lên xe, Chiến Hâm nhìn thoáng qua anh một cái, tuy trong mắt cô có
vẻ không cam lòng, thế nhưng cô cũng không thể quay về nhà cũ của Tần
gia được, Chiến Hâm nhẹ nhàng đặt Bánh Bao vào lòng cô, xuống xe.
Bao Tử vẫn còn đang ngủ, Tô Song Song sợ không an toàn nên vội vàng ôm
chặt, sau đó cô lại nhìn về phía Tần Mặc rồi nhìn sang Tô Dục Tú, dáng
vẻ của Tần Mặc rất thản nhiên, anh đưa tay ra với vẻ lại đây ba ôm con.
Tô Song Song vừa nhìn Tô Dục Tú trong lòng lại lo lắng, cô biết đứa bé này có ngăn cách với Tần Mặc, hơn nữa ngăn cách đó còn rất lớn.
Nhưng một giây sao, Tô Song Song trở nên kinh ngạc, Tô Dục Tú duỗi tay nhỏ
của mình ra, lao vào ngực của Tần Mặc, có điều cậu cũng không hài lòng
nói: “Đừng tưởng là tôi đã tha thứ cho chú, tôi chỉ không muốn té xuống
rồi bị thương thôi, mẹ sẽ đau lòng.”
“…” Tô Song Song suýt chút
nữa thì không nhịn được mà bật cười, cô dùng sức ôm chặt Bánh Bao, nhìn
cơ thể nhỏ bé của Tô Dục Tú được Tần Mặc ôm lấy, cuối cùng cũng xem như
có cảm giác của một gia đình.
Tần Mặc vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như núi đó, lúc xe khởi động thì đôi tay ôm Tô Dục Tú của anh hơi dùng
sức, có vẻ rất lo lắng người trong tay mình, Tô Dục Tú cảm nhận được
điều đó, cậu cũng lại gần anh hơn.
Về đến nhà cũ của Tần gia, lúc này Tô Dục Tú đã ngủ, nhưng cũng ngủ không ngon lắm, Tô Song Song quay
đầu nhìn miếng băng gạc dán trên mặt Tô Dục Tú, mắt cô lại đỏ lên.
Tần Mặc đưa tay ra xoa đầu Tô Song Song, nhẹ giọng nói: “Chỉ bị thương
ngoài da thôi, sẽ không để lại sẹo đâu, đừng lo quá, khi còn bé thì đứa
nhóc nào không bị thương chứ.”
Tần Mặc vừa an ủi cô, Tô Song
Song nghĩ lại thấy cũng đúng nên gật đầu, Tần Mặc thấy Tô Song Song
không suy nghĩ nhiều nữa, lại nói tiếp: “Anh ôm con vào trước, em ôm
Bánh Bao được không?”
Tô Song Song gật đầu, mở cửa xe, ôm Bánh
Bao, hai người đi song song nhau, trong lồng ngực mỗi người là một đứa
bé, làm ánh mắt của bác tài xế cũng trở nên dịu dàng, ông thở dài, sau
đó lại nở nụ cười, than thở trong lòng, cuối cùng thì nơi này cũng giống như một gia đình.
Sắp xếp cho hai đứa bé xong, Tô Song Song mới
cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi dựa vào giường, Tần Mặc ở bên cạnh đột nhiên
cúi người xuống, ôm ngang cô lên.
Tô Song Song hơi sửng sốt, lần cuối cùng cô được anh ôm kiểu công chúa một cách bình yên thế này hình
như đã rất lâu rồi, nhưng cái cảm giác này vẫn rất quen thuộc, cô dứt
khoát thả lỏng người, dựa sát vào ngực của Tần Mặc, tai cô đúng lúc kề
sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ như vậy, vô
thức rơi vào giấc ngủ.
Tần Mặc ôm Tô Song Song về phòng, cúi đầu
nhìn mới thấy Tô Song Song đã ngủ, anh nhìn dáng vẻ bình yên dựa vào
lồng ngực mình của cô thì hơi cong môi, cuối cùng vẫn không nhịn được,
cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào trán Tô Song Song.
Tần Mặc ôm cô một
lát, cảm thấy Tô Song Song không thoải mái động đậy, anh lại không nỡ
đặt Tô Song Song lên giường, anh cẩn thận cởi vớ ra cho cô, dùng “tuyệt
kĩ” không thành thạo của mình mà cởi áo ngực giúp cô, lúc này anh mới
nằm bên cạnh Tô Song Song, cầm tay rồi ngủ cùng với cô.