Sáng sớm hôm sau Tô Song Song tỉnh dậy, cả người cô đã thoải mái hơn
nhiều, nhưng trong giây phút cô mở mắt ra lại cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Tô Song Song từ từ quay đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tần Mặc
thì ngẩn người, ánh nắng vàng chói chiếu vào lông mi dài của Tần Mặc,
làm khuôn mặt góc cạnh của anh lộ ra vẻ dịu dàng.
Tô Song Song vô thức giơ tay ra, muốn chạm vào đôi lông mi dài và đẹp đẽ đó, ai ngờ cô vừa giơ tay ra, Tần Mặc lại mở mắt.
Tô Song Song bị hù đến mức nghiêng người về phía sau, suýt chút nữa thì
rơi xuống giường, cũng may Tần Mặc đưa tay ra kịp, kéo Tô Song Song lại
rồi ôm có vào ngực mình.
“Chào buổi sáng…” Tần Mặc nói xong thì
nhẹ nhàng hôn Tô Song Song, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, một giây sau anh
lại giơ tay ra sờ vào đầu cô, dịu dàng nói: “Ngoan nào, không sợ nữa.”
Tô Song Song càng kinh ngạc vì lời nói của Tần Mặc hơn, cô lập tức giơ tay ra, sờ vào trán anh, lại sờ vào trán mình, sau đó thì khó hiểu lầm bầm: “Không nóng mà!”
“…” Khuôn mặt đang dịu dàng của Tần Mặc liền
khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm như lúc trước, anh chống người dậy,
mang vẻ ghét bỏ nhìn Tô Song Song, cảm thấy mình ở đây để dỗ dành cô
thật là đàn gảy tai trâu mà!
Tô Song Song cũng dậy theo, cô bị
ánh mắt ai oán của Tần Mặc làm cho khó hiểu, cô đang định cúi đầu hỏi
anh, lại đột nhiên nhớ đến việc Tần Dật Hiên vẫn còn ở trong bệnh viện.
Tô Song Song lập tức nắm cánh tay của Tần Mặc, lo lắng hỏi: “A Mặc, hôm
qua anh ấy đã tỉnh chưa? Chúng ta đến bệnh viện ngay đi, đúng rồi! Em
còn phải chuẩn bị cháo cho anh ấy nữa, anh ấy có thể ăn cháo được
chưa?”
Những câu hỏi liên tiếp này đã thể hiện sự quan tâm của
Tô Song Song đối với Tần Dật Hiên, đương nhiên là Tần Mặc sẽ không vui,
anh cúi đầu nhìn Tô Song Song giương nanh múa vuốt đi mặc quần áo, anh
lại im lặng mím môi, rõ ràng là tâm trạng rất tệ.
Tô Song Song
vội vàng mặc quần áo, quay đầu lại thì thấy Tần Mặc vẫn còn ngồi trên
giường, cô hơi sốt ruột, giọng nói cũng đã cứng lại: “Sao anh vẫn chưa
đi mặc quần áo vậy!”
“Em vẫn quan tâm anh ta đến vậy sao?” Rốt
cuộc thì Tần Mặc đã mở miệng nhưng trong chớp mắt đó anh đã nhíu mày
lại, tâm trạng càng lúc càng tệ.
Tô Song Song đứng cạnh giường
nhìn Tần Mặc một cái, lập tức hiểu ra, người này đã ghen rồi, đã lâu cô
không có cảm giác này, Tô Song Song không thích ứng lắm nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.
Cuối cùng thì Tô Song Song cũng không nhịn được nữa, cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, nụ cười này của cô khiến Tần Mặc càng không vui, anh trực tiếp xuống giường, mặc quần áo, định không thèm để ý đến Tô Song Song.
Nhưng Tô Song Song đứng lại gần anh, cẩn thận từng chút một kéo dây lưng của Tần Mặc, có vẻ đang muốn đùa dai.
Cuối cùng Tần Mặc cảm thấy phiền quá, quay đầu lại nhìn cô, không nhịn được
nói: “Nếu em muốn cái quần này, anh sẽ cởi ra cho em.”
“Em không
muốn quần, em muốn anh!” Tô Song Song nói xong thì nắm lấy bàn tay to
của Tần Mặc, ý cười nơi khóe miệng vẫn không kiềm lại được.
Lúc
này đến lượt Tần Mặc sững sờ, có điều anh vẫn nhíu mày nhưng lúc anh mở
miệng thì giọng điệu đã mềm mại hơn nhiều: “Em xem anh ta là anh trai,
nhưng anh ta chưa bao giờ xem em là em gái cả.”
Tô Song Song
cũng yên tĩnh lại, bàn tay đang nắm Tần Mặc hơi run, cô nói lời thật
lòng của mình: “A Mặc, em biết nhưng anh ấy chưa bao giờ hại em cả, lần
này vì cứu hai đứa bé, anh ấy cũng đã bị thương, về tình về lý em đều
không thể mặc kệ anh ấy được.”
Tô Song Song nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tần Mặc, ánh mắt rất kiên định: “Sau lần này, nếu anh ấy có thể xem em như em gái, chúng ta sẽ lui tới thường
xuyên, nếu không thì không gặp nữa.”
Tần Mặc nghe được câu này thì mắt đã sáng lên, anh chưa bao giờ nghĩ đến Tô Song Song sẽ ra một quyết định như vậy.
“Quyết định này đều tốt cho em và anh ấy, nếu em đã không thể đáp lại được
tình cảm đó, thì tốt nhất là để anh ấy nhanh chóng tìm được một nửa khác của mình!” Tô Song Song nói đến đây thì nở nụ cười, cô có vẻ rộng rãi
hơn rất nhiều.
Tần Mặc gật đầu, xoay người lại rồi tiếp tục mặc
quần áo, có điều đã đồng ý: “Chắc một lát nữa anh ta mới tỉnh được, anh
đi với em.”
“Ừ ừ! Đúng rồi A Mặc, anh ấy có ăn được cháo không
vậy? Em có cần đi làm không? A! Anh có ăn không? Ôi chao, em vẫn nên đi
xem Bánh Bao và Màn Thầu đã dậy chưa đã, nếu không thì Bánh Bao sẽ
khóc…”
Tô Song Song nói liên tục nhưng Tần Mặc nghe lại không cảm thấy buồn bực, ngược lại còn có cảm giác ấm áp của gia đình.
Tô Song Song sắp xếp cho Bánh Bao và Màn Thầu xong, lúc đi theo Tần Mặc
đến bệnh viện, cũng vừa lúc Tần Dật Hiên mới tỉnh lại, Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song thì cúi đầu, trong một lúc cũng không biết nên nói gì.
Tô Song Song lại rất lạc quan, cười đưa canh thanh đạm mà mình đã làm xong ra, líu ra líu rít nói: “Anh, anh có thấy không thoải mái chỗ nào
không? Anh muốn ăn gì, hai ngày nữa em làm cho anh ăn!”
“Còn tốt, không bị thương nghiêm trọng lắm…” Tần Dật Hiên vẫn có vẻ mất tự nhiên, hắn không nhìn Tô Song Song.
Giờ phút này tâm trạng của Tô Song Song cũng hơi áp lực, cô sợ Tần Dật Hiên nhìn thấy mình sẽ lúng túng, bởi vì còn lúng túng có nghĩa là vẫn chưa
buông xuống được.
Tô Song Song ngồi cạnh giường bệnh cũng không
biết nên nói gì nữa, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi một câu:
“Sao anh không đến gặp em?”
Tô Song Song đã về lâu vậy rồi, Tần Dật Hiên không thể nào không biết, thế nhưng hắn vẫn không xuất hiện, quả thực rất kỳ lạ.
Rốt cuộc thì Tần Dật Hiên cũng ngẩng đầu, hắn nhìn Tô Song Song, khẽ mỉm
cười, khuôn mặt trắng xám ốm yếu hiện lên một chút sức sống, hắn không
che giấu mà nói lời trong lòng của mình: “Anh không muốn làm phiền em,
biết em sống tốt thì anh yên tâm rồi.”
“…” Vào lúc này Tô Song Song cũng không biết nên nói gì nữa, cô cũng im lặng theo.
“Song Song, có một chuyện anh muốn nói với em, mặc dù anh biết là không nên,
nhưng mà… anh cảm thấy đây là phương pháp xử lý tốt nhất vào lúc này.”
“Ừ ừ! Anh nói đi!” Tô Song Song vội vàng nhìn về phía Tần Dật Hiên nhưng
giây phút chạm vào mắt hắn, không
biết vì sao nhưng trong lòng Tô Song
Song rất hoảng loạn.
Tần Dật Hiên vẫn cười, nụ cười rất dịu dàng, giống dáng vẻ cưng chiều lúc bình thường, thế nhưng lời nói nói ra lại
hơi run rẩy, hình như đã phải dùng quyết tâm rất lớn: “Song Song, lát
nữa em về đi, trước khi anh có thể bỏ xuống được, chúng ta vẫn không nên gặp nhau thì hơn.”
Tô Song Song hơi sửng sốt rồi cắn môi, tuy
trong lòng cô không muốn nhưng cô cũng không muốn thấy dáng vẻ đau khổ
của Tần Dật Hiên, cuối cùng cô cố lộ ra một nụ cười ngọt ngào nhưng đôi
mắt đã đỏ hết lên.
“Được! Em chờ anh mang chị dâu đến thăm bọn
em!” Tô Song Song vừa nói vừa đứng lên, lúc này Tần Dật Hiên đã thu hồi
ánh mắt rồi quay đầu, hắn khẽ gật đầu nhưng không nhìn Tô Song Song.
Tô Song Song vừa ra ngoài liền không nhịn được che mặt lại khóc, Tần Mặc
đứng bên cạnh cô, tuy anh không muốn nhìn thấy cô khóc vì người khác,
nhưng dù sao Tần Dật Hiên cũng được xem là một ngoại lệ, dù gì thì Tô
Song Song cũng xem hắn là anh trai.
Tần Mặc ôm Tô Song Song vào trong ngực, dỗ dành một cách cứng đờ: “Đừng khóc, em chỉ có thể khóc vì anh!”
Lời nói lạnh lùng và bá đạo này lại làm cho Tô Song Song không nhịn được
khẽ cười, thật ra trong lòng cô cũng không khó chịu lắm.
Tần Dật
Hiên có thể bắt đầu cuộc sống mới là điều mà cô muốn nhìn thấy nhất, chỉ là cô không nỡ rời xa anh trai mình, tuy không nỡ nhưng lại vui vẻ
nhiều hơn.
Tô Song Song đi theo Tần Mặc ra ngoài, mới đi được
hai bước thì hai người đồng thời dừng lại, nhìn ông lão ngồi xe lăn
trước mặt mình, tâm trạng vừa mới thả lỏng của Tô Song Song trở nên căng thẳng.
“Ông ngoại…” Tuy trong lòng Tô Song Song vẫn có ngăn cách với Chiến lão gia nhưng vừa nghĩ đến ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi,
lại bệnh tật thì không muốn thấy dáng vẻ đau lòng và khổ sở của ông.
Một tiếng ông ngoại này lại làm Chiến lão gia vui vẻ, ông cười híp mắt nhìn Tô Song Song, lại đột nhiên không tự nhiên lắm, ông thở dài rồi quay
đầu nhìn Chiến Hâm.
Chiến Hâm bước lên trước một bước, cứ như
báo cáo vậy, cô nói tất cả tình huống bây giờ ra: “Chiến Bảo Nhi và
Chiến Doanh, ông nội đã đưa bọn họ vào tù rồi, để bọn họ phải chịu khổ,
trả giá vì những gì mà bọn họ đã làm ra.”
“Bây giờ Chiến gia đã
chia nhà rồi, ông nội và ba của chị sống với nhau, nếu bình thường em
rảnh thì mang hai đứa bé qua đây chơi nhiều một chút.” Chiến Hâm nói
xong câu cuối cùng thì giọng điệu đã mềm mại hơn nhiều, trong mắt cô
cũng mang theo vẻ chờ đợi.
Tô Song Song biết lời của Chiến Hâm
cũng chính là lời mà Chiến lão gia muốn nói, cô chưa bao giờ nghĩ đến
Chiến lão gia có thể buông tay, Tô Song Song không nhịn được nở nụ
cười.
Chiến lão gia thấy Tô Song Song cười với mình thì tâm
trạng càng tốt hơn nhưng đột nhiên ông lại nhớ đến chuyện gì đó, nghiêm
mặt nhìn Tần Mặc nói: “Song Song, chỉ có con và hai bảo bối được đến
thôi, người đàn ông này thì không!"
“…” Tô Song Song nghĩ đến
việc Chiến lão gia tử có thể lui đến bước này đã là điều không dễ, tuy
cô vẫn cảm thấy không biết nói gì nhưng đã hài lòng hơn nhiều rồi.
“Được! Ông ngoại, chỉ có bọn con đi thôi, không cho anh ấy đến!” Thật ra cho
dù Chiến lão gia cho Tần Mặc đến thì Tô Song Song cũng không muốn, bầu
không khí lúc đó chắc sẽ rất lúng túng, cô cũng không muốn tự tìm khổ
cực.
Chiến lão gia đã giải quyết được một tâm sự, ông cẩn thận
hẹn Tô Song Song đến vào ngày mai, rồi vui vẻ quay về chuẩn bị, ông vừa
đi thì nụ cười trên mặt Tô Song Song càng tươi hơn.
Tuy Tần Mặc
không thích Chiến lão gia nhưng anh cũng biết ông ấy là ông ngoại của Tô Song Song, bây giờ thấy hai người có thể xua tan hiềm khích lúc trước,
trong lòng anh cũng vui vẻ thay cho cô.
Anh giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Song Song, dẫn cô đi về phía trước: “Song Song, chúng ta về nhà!”
Tô Song Song cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau của hai người họ,
không nhịn được mà trộm vui vẻ, cứ như đứa bé mà nhẹ nhàng dắt tay nhau, từng bước đi về nhà bọn họ.
Vào lúc họ sắp về đến nhà, tiếng
chuông điện thoại của Tô Song Song đột nhiên vang lên, cô vội vàng lấy
điện thoại ra, nhìn thấy là một dãy số lạ thì hơi do dự một lát mới bấm
nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa liên kết được, Tô Song Song nghe
thấy lời nói của đầu dây bên kia, khuôn mặt đang mang theo ý cười lập
tức cứng lại.
“Song Song, tôi là Âu Dương, tôi muốn thấy cô lần
cuối! Tôi không khống chế được lâu nữa đâu, cô mau đến đi, tôi ở vách
núi ngay vùng ngoại ô.”
“Âu Dương Minh?” Tô Song Song nghe được
giọng nói này thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, cô đang định hỏi điều gì nữa thì bên kia đã cúp điện thoại.
Tô Song Song vội vàng quay
đầu nhìn về phía Tần Mặc, Tần Mặc lại lắc đầu, anh căn bản không tin
người bị tâm thần phân liệt đó, có khi chuyện này lại là do tên Âu Dương Văn Nhân giở trò.
Tô Song Song mím môi, giọng nói lúc nãy là
của Âu Dương Minh, không sai được, cô do dự một lát rồi kéo tay Tần Mặc, kiên quyết nói: “A Mặc, chúng ta đi xem thử đi!”