Tần Mặc không muốn cho Tô Song Song đi nhưng nếu không cho cô đi bọn họ
phải lo lắng rất nhiều nhưng anh biết rõ tính cách của Tô Song Song,
không để cô đi, cô nhất định sẽ cảm thấy không được thoải mái.
Tần Mặc đã phải cân nhắc, cuối cùng thì vẫn quyết định cho Tô Song Song đi. Lúc ở trên xe, Tần Mặc còn cố ý dặn Tô Song Song, chỉ sợ cô không kiềm
chế được.
"Song Song, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, em đều
phải ở bên cạnh anh, nếu hắn thật sự muốn nhảy xuống vách núi, bốn phía
vẫn còn có đội cứu hộ."
Trong lòng Tô Song Song rất rối loạn,
tình cảm đối với Âu Dương Minh rất phức tạp, ngày trước cô và hắn ta đều là những người bạn tốt, hắn làm tổn thương cô cũng là bởi vì trong
người hắn ta hình thành hai nhân cách, cho nên Tô Song Song cũng không
trách hắn.
Chính là đối với hai nhân cách này của hắn, Tô Song
Song cảm thấy rất mệt mỏi và sợ hãi, mà không có cách nào để giúp hắn
cả, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Xe vừa
đến, Tô Song Song vô thức nắm lấy cánh tay của Tần Mặc, Tần Mặc cúi đầu
nhìn cô, nhìn thấy Tô Song Song như vậy, anh chưa vội xuống xe, đưa tay
ra xoa đầu cô.
"Làm sao vậy? Tất cả đã có anh rồi, không cần lo
lắng." Tần Mặc nói xong nhìn ra ngoài, cách đó không xa ở vách núi đen
kia, nhìn thấy một bóng người đang đứng đó.
"A Mặc, anh nói xem
nếu em không đi, anh ta sẽ không sao đúng không? Sẽ không nhảy xuống
vách núi? Vậy em phải quay về thôi, nếu anh ta nhìn thấy em, trái lại
lại nhày xuống đó, thì em phải làm sao?"
Tô Song Song càng nghĩ
càng rối loạn, cấu vào tay, không kiểm soát được đã tự cấu vào tay mình, Tần Mặc lập tức bắt lấy tay cô, nắm chặt lấy tay của cô, hơi hơi dùng
sức.
"Không sao, có anh đi cùng em." Tần Mặc nói xong mở cửa xe, vừa đẫn Tô Song Song đi về phía trước vừa nói: “Anh ta nói, nhân cách
thật sự của Âu Dương Minh không thể chống đỡ được bao lâu nữa."
"Bất luận anh ta nhảy hay là không nhảy, chỉ sợ trên đời này cũng không còn
tồn tại Âu Dương Minh nữa, cho nên Song Song, em vẫn phải đi gặp anh ta, để tránh việc về sau em sẽ phải hối hận."
Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy Tần Mặc nói rất đúng nhưng nhìn người đang đứng ở vách
núi đen kia, hai chân cô lại lảo đảo, bước đi thành vòng tròn, làm thế
nào cũng thể tiến về phía trước được.
Tần Mặc dừng lại, nhìn chân của Tô Song Song, bình tĩnh nói: "Chân trái!"
Tô Song Song bước chân trái, Tần Mặc nói: "Chân phải!" Tô Song Song lại
bước chân phải, cứ như vậy từng bước một tiến tới chỗ đối diện Âu Dương
Minh.
Vây quanh Âu Dương Minh là một vài nhân viên cứu hộ, chỉ
tiếc là Âu Dương Minh đã đứng gần sát với vách núi, căn bản là không cho người khác cơ hội cứu mình, giống như đã hạ quyết tâm, hôm nay phải
chết.
Sắc mặt của Âu Dương Minh rất khó coi, vẻ mặt của sự đấu
tranh quyết liệt, Tô Song Song đứng đối diện với hắn, muốn nói gì đó để
hắn quay lại nhưng chưa kịp mở miệng, Âu Dương Minh lại là người nói
trước.
"Song Song, xin lỗi." Nói đến đây Âu Dương Minh cười một nụ cười đầy đau khổ, ánh mắt thể hiện sự hối hận.
"Không có gì phải xin lỗi! Âu Dương Minh, cho tới bây giờ anh đều không làm gì mà phải xin lỗi em cả, nào! Anh theo em về, bác sĩ nhất định sẽ chữa
khỏi cho anh!" Tô Song Song vừa nghe thấy từ xin lỗi, mắt đã đỏ lên,
vươn tay ra, muốn kéo Âu Dương Minh đang như cái xác không hồn về phía
mình.
Tần Mặc sợ bản chất kia của Âu Dương lại giở thủ đoạn, một tay ôm lấy thắt lưng của Tô Song Song, không cho cô tiến lên phía
trước, Tô Song Song cũng sợ hắn đột nhiên biến thành người khác, cho nên cũng rất cẩn thận.
Âu Dương Minh vẫn mỉm cười, liếc mắt nhìn Tô
Song Song một cái, sau đó lắc đầu: "Song Song, em không cần cảm thấy áy
náy, hôm nay dù em đến hay không đến, anh cũng sẽ nhảy xuống."
"Bố anh đã cho bác sĩ giết chết “Anh” rồi, sau này chỉ còn lại Âu Dương Văn Nhân thôi, anh thật sự không thể khống chế bản thân mình được nữa." Âu
Dương Minh nói đến đây cười rất thê thảm.
Nụ cười này càng khiến Tô Song Song khó chịu, người cô hơi bước về phía trước, nhưng lập tức bị Tần Mặc cấp kéo lại.
"Song Song, có thể nhìn thấy em lần cuối, thật sự rất hạnh phúc! Nếu thật sự có kiếp sau......"
Âu Dương Minh còn chưa nói xong, Tần Mặc liền chặn lời: "Kiếp sau cậu cũng không có cơ hội!" Đừng nói kiếp sau, cho dù là kiếp trước, thì Tần Mặc
cũng sẽ giành lấy Tô Song Song về mình!
Âu Dương Minh vừa nghe
thấy, không hề tức giận mà lại nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, một nụ cười an ủi, hắn nhìn thấy Tô Song Song vì mình mà rơi lệ, trong lòng cảm
thấy rất ấm áp, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu có kiếp sau được làm anh
của em......"
"Âu Dương! Âu Dương Minh! A!" Âu Dương Minh còn
chưa nói xong, người đã ngả về phía sau, trong chớp mắt rớt xuống vách
núi đen, phía dưới là một con sông chảy xiết, Tô Song Song chạy đến, đã
không còn hình bóng của Âu Dương Minh đâu.
Hai chân của Tô Song
Song như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống bên vách núi đen, Tần Mặc đi
đến bên Tô Song Song, sợ cô sẽ làm việc gì ngu ngốc.
Tâm trạng
của Tần Mặc bây giờ cũng vô cùng phức tạp, anh mong Âu Dương Minh chết,
như vậy anh có thể loại bỏ mối phiền phức này một cách dễ dàng, sau này
cuộc sống của Tô Song Song cũng sẽ không còn bị uy hiếp gì nữa.
Nhưng mặt khắc, anh lại không muốn Âu Dương Minh chết, mặc dù Tô Song Song và hắn chỉ là tình cảm bạn bè nhưng hắn chết như vậy, nhất định sẽ trở
thành một vết thương không thể nào quên lưu mãi trong lòng của Tô Song
Song.
"Song Song, sống chết có số, nếu hắn tiếp tục cuộc sống như vậy thì cũng rất đau khổ......" Tần Mặc ôm Tô Song Song, an ủi cô.
Tô Song Song khóc không thành tiếng, nhìn con sông chảy xiết phía dưới,
đột nhiên giữ chặt lấy Tần Mặc, mắt của Tô Song Song mở to, trong ánh
mắt lộ vẻ chờ đợi.
"A Mặc, trong phim không phải đều diễn là, rớt xuống trong sông nhất định sẽ không chết, anh nói xem hắn có phải sẽ
không chết không?"
Tần Mặc thấy chắc chắn sẽ không có khả năng
này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang ngấn lệ của Tô Song Song, thật sự
là không đành lòng phá vỡ niềm hi vọng của cô, lại làm trái với lương
tâm mà gật đầu.
Tô Song Song thấy vậy, mắt sáng hẳn lên, dù biết rằng Âu Dương Minh đã chết, cô nguyện tự lừa dối mình tin rằng sẽ có
người đến cứu Âu Dương Minh, sau đó hắn sẽ sống tốt, chờ một ngày, hắn
trở thành Âu Dương Minh thực sự, hắn sẽ trở về.
"Đi thôi, nơi này giao cho cảnh sát xử lý, chúng ta
đi về trước, nếu không mấy đứa nhỏ
sao sẽ lo lắng." Tần Mặc chỉ có thể lấy những đứa nhỏ ra làm lý do để
khiến Tô Song Song tỉnh lại.
Mặc dù trong lòng Tô Song Song vẫn
nghĩ rằng Âu Dương Minh không chết, nhưng chính cô cũng rất rõ, chẳng
qua là cô đang tự lừa dối mình mà thôi, cho nên lúc quay trở về xe cảm
xúc vẫn không được vui vẻ.
Tô Song Song xuống xe, thấy một cô gái tóc dài đứng ở trước cửa, cô hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Tô Mộ! Tô Tô!"
Chả trách Tô Song Song lại sửng sốt như vậy, Tô Mộ bây giờ tóc đã dài, ăn
mặc cũng rất gợi cảm, nhìn giống như một cô gái yểu điệu thục nữ, chẳng
còn bộ dạng sư tử Hà Đông như trước kia.
Tô Mộ nghe thấy giọng
nói, quay đầu thì nhìn thấy Tô Song Song, ngay lặp tức mở hai tay ra, vì trong lòng Tô Song Song vẫn còn đau buồn, nhìn thấy người bạn đã lâu
không gặp, sự buồn phiền này lại càng trở nên dồn nén hơn.
Cô
chạy về phía Tô Mộ, nhào vào người của cô ta, không kìm nén được mà
khóc, Tô Mộ bị Tô Song Song làm cho sửng sốt, trong trí nhớ của cô ta,
Tô Song Song là một cô gái có đánh chết cũng không bao giờ chịu khóc!
"Làm...... Làm sao vậy?" Làm Tô Mộ cũng bị nói lắp theo.
"Sao cậu lại dột nhiên biến mất không tung tích, tớ trở về tìm cậu, tìm khắp nơi mà không tìm được cậu!" Tô Song Song vừa khóc vừa nói.
Tô
Mộ không ngờ việc này lại khiến Tô Song Song khóc như vậy, thật ra trong lòng cô ta cũng rất xúc động. Nếu như không phải không còn cách nào
khác, cô ta thật sự là không nỡ nhìn thấy Tô Song Song đau buồn như vậy, cô ta nhất định sẽ ở đây chờ Tô Song Song trở về.
Cô ta nhẹ
nhàng vỗ phía sau lưng Tô Song Song, giống như trước nói: "Khóc gì chứ!
Tớ không phải đã trở lại rồi sao! Tớ còn chưa nói lúc này tiếng hét của
cậu còn khiến tớ sợ mất vía, cậu ầm ĩ cái gì chứ?"
"Tớ không
phải...... Tớ không phải......" Tô Song Song vừa định nói, lập tức nhớ
tới Âu Dương Minh, lúc trước cô rời khỏi chỗ này, cũng là bị Âu Dương
Văn Nhân lừa, lại càng thêm đau khổ.
"Cậu rốt cuộc làm sao vậy? không giống cậu chút nào, còn khóc nữa tớ sẽ đi đó!" Tô Mộ thấy Tô Song Song khóc mà trong lòng cũng hốt hoảng, giọng nói không khỏi nghiêm túc hơn.
Tô Song Song lúc này càng khóc to hơn, nghẹn ngào nói: "Âu Dương Minh nhảy xuống vách núi rồi!"
"......" Tô Mộ nhất thời không kịp phản ứng, kéo Tô Song Song đi tới thềm cửa
biệt thự, hai người cùng ngồi bệt trước cửa biệt thự, Tô Song Song kể
lại rõ ràng tất cả sự việc.
Lúc này Tần Mặc đứng như pho tượng,
cau mày nhìn vợ của mình đang ngồi chồm hỗm trước cửa biệt thự thật là
làm trò cười cho thiên hạ mà, tâm trạng lúc này của anh rất khó tả.
Tô Mộ nghe xong còn chưa kịp ổn định tâm trạng, cô ta tự cảm thấy hai năm
qua, không ngờ rằng Tô Song Song quả thực đã thay đổi rất nhiều.
"Song Song...... sống chết có số, tớ cảm thấy, Âu Dương Minh chết như vậy có
khi lại là một cách giải thoát, nói không chừng hắn thật sự đã được
người khác cứu, chờ thêm mười năm hay tám năm nữa sẽ trở về thăm cậu."
Tô Mộ và Âu Dương Minh không thân thiết, mặc dù trong lòng cũng rất buồn
nhưng cũng không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng nhìn thấy Tô Song Song
khóc đau lòng như vậy, cô ta cũng bị cảm động lây, để cô dựa vào vai,
không nói gì vỗ vỗ phía sau lưng của cô.
Tô Song Song khóc một trận như vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng đã không còn buồn bã như vừa rồi.
Tô Mộ để Tô Song Song dựa vào người, cảm thấy có chút vấn đề, cô ta cúi đầu nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện chỗ không đúng!
Cô ta lập tức đứng lên, vừa rồi cô ta mặc một cái váy rộng như thế lại còn ngồi chồm hỗm trên đất.
Tô Song Song khóc xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cũng phát hiện
vừa rồi bọn họ có hơi bất lịch sự, ngượng ngùng hướng về phía Tô Mộ, tỏ
vẻ xin lỗi.
Tô Mộ thấy Tô Song Song đã tốt hơn rồi, chống hay tay lên, vẫn cái tính cách quen thuộc đó nói: "Tô Song Song à Tô Song Song! Khí chất thục nữ của tớ đã bị cậu phá hoại rồi đấy! Cậu mau bồi thường
cho tớ đi!”
"Bồi bồi bồi!" Tô Song Song chớp mắt, lập tức trốn
ra phía sau Tần Mặc, trong lòng còn có chút sợ hãi nói: "Chồng tớ ở đây, cậu tìm anh ấy mà đòi bồi thường!"
Tô Song Song không phải giả
vờ, mà là cô thật sự rất sợ điệu bộ sư tử Hà Đông này của Tô Mộ, thật sự rất kinh khủng! Trước kia cô còn không dám phản bác lại cô ta nữa là.
"Hừ! Đừng tưởng cậu có chồng rồi thì tớ không dám làm gì cậu nhá!" Tô Mộ mặc dù ngoài miệng thì vẫn ăn nói như vậy nhưng quả thực là đã thục nữ hơn
rất nhiều.
Cô ta đưa tay ra vuốt vuốt tóc, liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái, lầm bầm nói: "Còn không mời tớ vào! Muốn ở đây phơi nắng
hả!"
Tô Song Song lập tức tiến về phía trước, kéo tay Tô Mộ, mắt hơi hồng hồng, kéo cô ta đi vào trong.
Vẻ mặt của Tô Mộ rất thích thú, cũng không chút rụt rè, bắt đầu hỏi: "Nghe nói cậu có hai đứa con rồi? Nhất định là rất đáng yêu! Có phải không!
Để bọn chúng làm con nuôi của tớ đi! Không được, làm con nuôi nghe không hay lắm, làm cục cưng đi!"