Anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cà vạt , tiện tay cởi ra mấy cúc áo phía trên, hơi thở lạnh lẽo cũng dịu bớt vài phần.
Ngược lại với anh, Tô Song Song lại không có tâm tư nào đi thưởng thức phần
hoàn mỹ này, cô cười khan ngồi vào ghế, đột nhiên không biết rõ, tiểu
cầm thú chẳng phải chỉ coi cô là kẻ sai vặt, chẳng hề quan tâm đến cô
sao? Như thế nào lại muốn cùng cô ăn cơm?
Tô Song Song nháy nháy
hai tròng mắt, tâm lý nghĩ đến: Chẳng nhẽ Tần Mặc đang muốn hòa giải với cô? Cô có nên rụt rè một chút không?
Nhưng cô lại cảm giác nếu
mình tỏ ra rụt rè, theo tính nhẫn nại của tiểu cầm thú chắc sẽ làm cô
phát hỏa mất, nhưng nếu không rụt rè thì cô lại dễ dàng bị anh khi dễ.
Tần Mặc là người như thế nào, là kiểu người bá đạo lộ ra từ vẻ bên ngoài,
một đôi mắt đào hoa nhưng lại khiến cho anh có thêm vài phần mị hoặc,
môi mỏng mân mê đầy hấp dẫn, trong thoáng chốc khiến anh trở nên quyến
rũ mọi tầm nhìn xung quanh.
Có vài nữ nhân viên đã bắt đầu xì xào bàn tán, nghị luận xem Tần Mặc và Âu Dương Minh, ai đẹp trai hơn?
Tô Song Song cho dù ngốc cũng cảm giác được ánh mắt từ bốn phía đưa đến,
cô chột dạ cúi đầu, tận lực làm cho cảm giác tồn tại của mình ít đi,
thuận tiện suy nghĩ xem cô có nên cùng Tần Mặc hòa giải.
Ngay lúc Tô Song Song rối rắm không thoát ra được, thì Tần Mặc mở miệng chứng
minh cho hành động của cô là hoàn toàn suy nghĩ nhiều: " Dựa theo khẩu
vị bình thường, cộng thêm một cốc nước loc."
Tần Mặc cảm giác được cô không để ý đến anh nên muốn phá vỡ bầu không khí một chút.
"A?" Tô Song Song không kịp phản ứng, ngẩng đầu không rõ lý do nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nghe được tiếng thì quay đầu sang nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hoàn toàn không nghĩ sẽ mở miệng nói lại lần nữa.
Bị loại ánh mắt kia đảo qua, chẳng cần anh mở miệng nói tiếp, Tô Song Song răm rắp nghe lời anh theo phản xạ.
Cô vội vàng đứng dậy, dựa theo khẩu vị của anh mà đi lấy cơm trưa cho anh.
Lúc cô bưng đồ ăn đến bàn, cô mới cảm giác được bản thân đúng là ảo tưởng
quá nhiều, thế nào lại nghĩ rằng anh muốn làm hòa với cô.
Tô Song Song đem khay thức ăn để trước mặt Tần Mặc, dự định cứ như vậy mà đi,
nhưng sở trường của Tần Mặc chính là có thể
nhìn thấu những hành động
của cô, liền trực tiếp đưa tay giữ lấy cô.
"Cùng nhau ăn, ăn xong thảo luận một chút về kết cục của Thục Tiên truyện". Tần Mặc nói xong
buông tay cô ra, miễn cưỡng nhìn khay thức ăn trước mặt, cho dù sắc
hương vị nhìn qua không được bằng cơm cô nấu, nhưng cũng may là anh có
thể nguyện ý ăn được.
Tô Song Song vừa nghe đến mấy chữ kết cục
của Thục tiên truyện, nhất thời tròng mắt như có ánh sáng, vội vàng xoay người lại ngồi xuống trước mặt Tần Mặc, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh,
cũng quên mất rằng mình vẫn còn chưa có cơm ăn.
"Cô muốn ăn của
tôi sao?" Tần Mặc vừa cầm lấy chiếc đũa, lại cảm nhận được ánh mắt đầy
hưng phấn của Tô Song Song trên người mình, lại buông đũa xuống, trực
tiếp đẩy khay thức ăn đến trước mặt cô.
Tô Song Song quả thật là
kinh ngạc vì được sủng ái, vội vội vàng vàng lắc đầu, đẩy khay thức ăn
trở về, cười đến rạng rỡ, sớm đã quên anh và cô vẫn còn có khúc mắc chưa hóa giải.
"Anh ăn đi, ăn cho no vào." Tô Song Song đang nói, đột nhiên bụng cô lại kêu lên "ục ục", khuôn mặt tười cười liền cứng đờ,
ngượng ngùng cười khan một tiếng, vội vàng đứng dậy đi lấy thức ăn.
Tô Mộ quan sát Tô Song Song và Tần Mặc từ nãy đến giờ, không nhịn được cười khẩy một cái.
Chỉ là lúc Tô Song Song đứng dậy đi lấy thức ăn, ý cười trên mặt cô có phần cứng lại, cô quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, mày cũng nhăn lại, sau
đó vội đứng lên.
Tô Song Song hoàn toàn chìm đắm vào vui sướng
khi được thảo luận về kết cục của Thục tiên truyện, hoàn toàn không có
chú ý đến ánh mắt của các nữ nhân viên xung quanh đều đặt lên người
mình, hoàn toàn không có ý tốt.
Tô Song Song sợ Tần Mặc ăn xong
rồi đi mất nên vội vàng chọn mấy chiếc bánh ngọt đơn giản rồi đi lướt
qua Tô Mộ, cho cô một ánh mắt xin lỗi.