Tô Mộ tức thì gửi cho cô một ánh mắt cảm thông, hơi có phần ghét bỏ phất phất tay, khiến cô có phần thoải mới hơn để ăn cơm.
Tô Song Song cũng không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng trở lại chỗ
ngồi, Tần Mặc nhìn thoáng qua thấy cô chỉ ăn một chút bánh ngọt, liền
nhíu mày một chút.
Tần Mặc trực tiếp lấy một ít đồ ăn của mình để vào trong khay thức ăn của Tô Song Song, lạnh lùng nói: "Tôi không
thích mấy thứ này."
Tô Song Song cũng không suy nghĩ nhiều, vừa
thấy thịt để trước mắt, liền gắp lên cho vào miệng, cô sẽ vui vẻ khi
được ăn thịt, nếu không phải sốt ruột, cô nhất định sẽ chọn vài phần
thịt để ăn.
Hơn nữa, cô ăn cơm cùng Tần Mặc đã rất nhiều lần, càng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song và Tần Mặc đã phát triển đến mức ăn chung một
phần cơm, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại nhìn quanh bốn
phía.
Quả thật, sự ghét bỏ của mấy nữ nhân viên xung quanh cũng đều lộ ra mặt, kinh ngạc ban đầu đều chuyển thành ghen ghét đố kỵ.
Tô Mộ muốn nhắc nhở Tô Song Song nên cẩn thận một chút, chỉ tiếc Tô Song
Song ăn cơm xong, sợ Tần Mặc thay đổi ý kiến, liền vẫy vẫy tay về phía
Tô Mộ rồi đi theo anh.
Tô Mộ há miệng thở dốc, muốn gọi cô lại,
nhưng cũng cảm giác được có thể bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, cho dù
có xấu tính cỡ nào cũng không đến nỗi vì ghen ghét bạn trai của người ta mà chỉnh họ chứ.
Âu Dương Minh đúng là phó tổng của Tần thị, cho nên anh cũng không làm việc ở đây, mà là ở tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh.
Anh mới từ phòng ăn trở về, đột nhiên dừng bước, nghe tiếng hai nữ nhân
viên đang xì xào bàn tán ở hành lang, chỉ một câu nói đã khiến tâm tình
anh không tốt.
Thần sắc trong mắt anh không rõ, chần chừ rời bước lại đi tới góc phòng ăn, gọi một ly cà phê, an tĩnh ngồi xuống, như
đang chờ đợi điều gì.
Tô Song Song đi theo Tần Mặc vào trong
thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất, không biết có phải là tuân
theo lệnh của Tần Mặc hay không, những người ở tầng này bây giờ đều
không có bất cứ vẻ mặt kinh ngạc gì.
Bọn họ nhìn thấy Tần Mặc đều gật đầu chào hỏi, cảm giác như anh đúng là quân vương trong thời cổ
đại, tất cả mọi người đều cúi đầu tránh né.
Tô Song Song nhìn
những nhân viên trọng yếu của tập đoàn đều cúi đầu nhìn cô, dù chỉ là cô nương tựa vào ánh sáng của Tần Mặc, nhưng
cũng cảm giác có chút không
thoải mái, cười khan vài tiếng, có người cúi đầu, cô cũng cúi đầu đáp
lễ.
Chỉ là mới cúi đầu, Tần Mặc đã mạnh mẽ dừng lại bước chân,
quay đầu nhìn Tô Song Song khiến tâm trạng cô trong nháy mắt trở nên
khẩn trương, cô cẩn thận ngẫm lại, không biết cô đã làm gì không phải để chọc giận tiểu cầm thú này!
Cô không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ là
anh cố tình cho cô hi vọng, nói cô có cơ hội tham gia vào sắp đặt kết
cục của Thục tiên truyện, thật ra là muốn đùa cợt cô, vì muốn nhìn thấy
dáng vẻ thất vọng của cô.
Đừng trách cô suy nghĩ lung tung, cô thật sự là bị Tần Mặc đối xử lúc lên lúc xuống, khó theo kịp cảm xúc và suy nghĩ của anh.
Tần Mặc đứng thẳng người, quay lưng về phía ánh sáng, cả người để lại bóng
thật dài trên mặt đất, khí phách lộ ra từ anh cũng khiến người khác phải trầm trồ.
Anh hơi ngửa đầu, cho dù tỏ vẻ cao ngạo cũng không làm người khác thấy phiền chán, ngược lại còn cho người ta một loại cảm
giác trời sinh đã có khí chất vương giả, trong đám đông anh vẫn luôn nổi bật như hạc giữa bầy gà.
"Trợ lý của tôi, không cần cúi đầu trước mặt người khác." Tần Mặc nói xong liền xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Song Song giật mình, hơi ngơ ngẩn một chút, dáng vẻ và lời nói của anh cũng khiến cô ...
Tô Song Song mới là một cô gái hơn hai mươi, cho dù học giỏi nên được vượt chương trình hơn so với người khác, hiện giờ đã là nghiên cứu sinh,
nhưng đối với những câu chuyện ngôn tình về vị tổng giám đốc bá đạo yêu
thương một cô gái vẫn rất ngưỡng mộ, mà Tần Mặc lại là một tổng giám đốc bá đạo như thế.
Cô tự nhiên cảm thấy ảo não không thôi, trước
kia tại sao chưa từng phát hiện ra anh chính là một người vô cùng bá
đạo, chỉ là sự bá đạo này có chút làm cho người ta không rời mắt được.