Âu Dương Minh nghe vậy, biểu tình liền ngưng trọng, ngay sau đó làm bộ
không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Song Song. Anh nghiêng người về phía
trước, đột nhiên đưa tay ra sờ trán Tô Song Song.
Tô Song Song bị dọa sợ đến mức hét chói tai, chẳng qua là chưa kịp kêu thành tiếng, Âu Dương Minh đã thu tay về ngồi lại chỗ cũ.
“Cũng không nóng mà! Song Song, sao đột nhiên em lại trở nên như thế… hỏi
ra?” Âu Dương Minh cười dịu dàng như cũ, trong mắt còn mang theo một
chút cưng chiều trêu chọc.
Tâm trạng Tô Song Song của giờ khắc này có thể sử dụng một câu nói, chính là: Ha ha ha ha ha ha!
Bây giờ cô cảm thấy đầu mình như một bãi cỏ đang có đàn ngựa chạy qua, thi
nhau giẫm đạp lên. Lần đầu tiên Tô Song Song cảm thấy sức chứa của não
cô không đủ dùng rồi, thật muốn chết lặng.
"Cái đó... Tôi vừa mới ăn no rỗi việc nên nói nhầm." Tô Song Song thấy thật
mệt mỏi, cô rất lười vận dụng đầu óc của mình.
Âu Dương Minh cũng không nói gì nhiều, vẫn bao dung nhìn Tô Song Song như
cũ. Anh đứng lên, rất tự nhiên đi vào phòng bếp, lấy thực phẩm đông lạnh trong tủ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Tô Song Song vẫn nhìn Âu Dương Minh, thật ra thì bây giờ cô đang quan sát anh thì đúng hơn.
Dù sao thì cô cũng mới chỉ thấy người đa nhân cách trên TV hay trong tiểu
thuyết. Tự nhiên có người thật xuất hiện trước mặt cô thế này, còn thay
đổi không ngừng trong nháy mắt, thật sự khiến cô không chống đỡ
được.
"Cái đó... Âu Dương à, anh có cảm thấy
mình lạ lắm không?" Tô Song Song thử dò xét hỏi một câu, nháy nháy mắt,
ra vẻ rất chân thành.
Âu Dương Minh đột nhiên xoay đầu lại, rất ôn nhu nhìn Tô Song Song,vòng vo nói: "Thì cũng chẳng có gì, chẳng qua là lúc áp lực lớn, tôi làm một ít chuyện điên cuồng,
sau đó sẽ quên mất.”
Ngay sau đó anh lộ ra biểu tình nghi ngờ áy náy: "Chẳng lẽ tôi vừa mới làm gì hù em à?"
"..."
Tô Song Song nghĩ: thì ra là Âu Dương Minh cũng tự mình biết! Vậy là không phải người đa nhân cách rồi, có khả năng chỉ là… tính cách tương đối có vấn đề thôi.
Tô Song Song thật sự muốn cười nhạo Âu Dương Minh.
Chẳng qua sau này Âu Dương Minh có khả năng là cấp trên, cô vẫn nên hết
sức có tu dưỡng mà bao dung cho anh.
Hơn nữa
bây giờ Tô Song Song rất đau đầu, bởi vì khuôn mặt
lạnh như băng của Tần Mặc cứ bay tới bay lui trong đầu khiến cô không
yên.
Tô Song Song phiền muốn chết, Âu Dương
Minh đột nhiên đưa cô đi hóng gió rồi thổ lộ với cô, khiến cho cô uất
hận mình tự dưng bị ăn đậu hũ lộ, thậm chí muốn giả vờ choáng váng hay
bất tỉnh cũng không được.
“Tôi thấy em cũng mệt rồi, tôi đi về
trước đã. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai tôi tới đón em, thế nào?” Âu
Dương Minh khẽ mỉm cười chỉ vào lò vi sóng: "Đừng quên ăn cơm đấy, mới
vừa rồi hầu như em chẳng ăn được gì cả."
Tô Song Song đã bị sự
chăm sóc chu đáo của Âu Dương Minh đánh bại, tuy rằng lúc nãy anh ta có
chút động kinh và ngả ngớn nhưng nghĩ lại thì cô cũng làm hỏng buổi gặp
mặt bạn bè của anh rồi.
Tô Song Song ủ rũ cúi đầu xuống rồi lại
gật đầu một cái, thế nhưng với chuyện ngày mai anh muốn tới đón, cô vẫn
không có biện pháp tiếp nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh cười một
tiếng xin lỗi, nói: "Âu Dương, ngày mai tôi thực sự có hẹn với Tô Tô
rồi, xin lỗi nhé! Thật sự cảm ơn anh!”
Tô Song Song nhìn ánh mắt Âu Dương Minh, nhất thời cảm thấy anh đã nhìn thấu ý nghĩ muốn từ chối
lịch sự của mình, cô lúng túng cúi đầu xuống.
Thế nhưng Âu Dương
Minh không có bức bách Tô Song Song nữa, anh nói với cô: "Được, em phải
cẩn thận đó, nếu như có chuyện gì xảy ra thì lập tức gọi điện cho tôi.
Còn nữa, lời nói hôm nay của tôi, em không cần cảm thấy áp lực, chỉ đơn
thuần là tôi thích em mà thôi.”
“!” Tô Song Song kinh ngạc hít
một hơi, nếu như trước đó Âu Dương Minh vẫn còn khiến cô mơ hồ về sự mập mờ của anh thì những lời này chính là thổ lộ không che
dấu.
Tô Song Song luống cuống, không biết nên
ứng đối thế nào, cô cúi đầu làm bộ như chưa có nghe thấy, buồn rầu làm
con rùa cụt cổ.
Âu Dương Minh nhìn Tô Song
Song, khẽ thở dài. Anh định rời đi, lúc xoay người, mặt anh có chút co
rút nhưng ngay sau đó liền bị anh mạnh mẽ ép xuống.