Trong nháy mắt
khi đóng cửa lại, Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay vuốt phần tóc vừa mới tán loạn trước trán lên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà.
Bởi vì tiếng đóng cửa, mà đèn trong hành lang sáng lên, Âu Dương Minh nhanh chóng lui sang bên cạnh một bước, sau đó quay đầu lại nhìn Tần Mặc đang đứng tựa ở bên cạnh, bất chợt anh nở nụ cười, nụ cười này trông có chút xấu xa.
"Tần tổng thật vẫn còn hăng hái vô cùng nhỉ." Anh
vừa mở miệng, giọng nói lộ ra chế nhạo, sớm đã không còn thái độ tao nhã lịch sự ban đầu.
Tần Mặc chậm rãi phun khói thuốc, khói mù
lượn lờ xung quanh người của Âu Dương Minh, đôi lông mày ban đầu vẫn
luôn vặn chặt một chỗ lúc này càng có vẻ xoắn xuýt hơn.
"Thế nào? Tần tổng vẫn còn chưa tin tôi và Song Song ở cùng một chỗ?" Âu
Dương Minh nhếch miệng cười, tác phong vô cùng không đúng đắn.
"Mới vừa nãy Song Song tựa ở trong lòng tôi, cô ấy nói anh quá đáng ghét."
Âu Dương Minh thấp giọng vừa cười vừa nói, bộ dáng kia của anh thực
khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy đây cứ như là chuyện có thật.
Anh nhìn Tần Mặc vẫn tiếp tục không lên tiếng, lại cười bổ sung một câu:
"Tôi cũng không nghĩ tới Song Song lại có nhiều mâu thuẫn với anh như
vậy, cô ấy còn nói muốn chuyển nhà trọ, không muốn gặp lại anh nữa."
(Linh: má cười nói hoài, con ng ta chưa ns gì mà má ns k nghỉ, tui nghe
là nghi xạo rầu)
Khói mù tản đi, Âu Dương Minh hơi rùng mình khi nhìn rõ rét lạnh trong đôi mắt đào hoa của Tần Mặc, ngay lập tức đã bị khí thế lạnh lẽo băng giá của Tần Mặc bức bách, ý cười nơi khóe
miệng có chút cứng ngắc trong nháy mắt, ánh mắt anh nhanh chóng xoay
chuyển, cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.
Từ đầu tới cuối Tần Mặc vẫn chưa từng nói một câu nào với Âu Dương Minh,
chẳng qua chỉ lạnh nhạt mà nhìn anh, trong mắt chỉ có khinh thường, vốn
không thèm để anh vào mắt chút nào.
Đối với thái độ coi
thường này, trong lòng Âu Dương Minh hiển nhiên rất không thoải mái, thế nhưng anh cũng không cam lòng để mình rơi vào thế yếu, cố ý tỏ vẻ ra
bên ngoài, rằng anh không sao cả.
Tần Mặc cuối cùng cũng
lạnh lùng quét mắt mà nhìn qua anh ta một cái, eo ếch dùng sức chống lên thân thể đang dựa vào vách tường, trực tiếp xoay người vào nhà.
Âu Dương Minh hơi hơi hí mắt nhìn Tần Mặc từ đầu đến cuối vẫn một mực
không để mình vào mắt, hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người rời đi, chỉ là trong ánh mắt anh lại có thêm vài phần u ám không rõ ràng, như đang
tính toán cái gì.
Tô Song Song ngồi trên giường, trong phòng dần dần bay lên mùi cơm chín, cô cúi đầu, lắc lắc cái chân bị thương
của mình, có làm thế nào cũng không nâng cao tinh thần lên được.
Sau cùng cô hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ vỗ gò má của mình, cảm giác
được chính mình không thể cứ như vậy mà đê mê tâm tình đi xuống, dù sao
cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp tục.
Cô cầm lấy một bên nạng,
chống người lên, đi tới lò vi ba (microwave oven) lấy cơm ở trong ra,
ngồi ngay xuống chiếc bàn bên cạnh, ăn một miếng, nhất thời lại cảm thấy mình thật vô cùng oan ức.
Cô cắn cái thìa, hít hít cái mũi của mình, đôi mắt hơi phiếm hồng.
Tô Song Song thực sự không nghĩ ra, vì sao tiểu cầm thú lại quá đáng với
cô như vậy? Cho tới bây giờ cô chưa từng đối với ai đến thế, dù anh
không có ý cảm ơn cô, thì tốt xấu gì cũng không nên hô tới quát lui với
cô!
Hơn nữa, cũng không phải cô muốn đổ thừa cho Tần Mặc
chuyện gì, anh rõ ràng đã có bạn gái, tại sao còn phải che che giấu
giấu, cứ nói là bản thân đi hẹn hò với bạn gái đi, cô cũng không thể . . .
Tô Song Song không biết vì cớ gì, vừa nghĩ tới tiểu cầm
thú thực sự đã có bạn gái, ngực cô rất khó chịu, cô lại hít mũi mình
thêm cái nữa, chỉ là lúc này cô đã không còn cầm lại được nước mắt đang
ào ạt chảy ra.
Tô Song Song hung tợn nuốt phần cơm, sau đó
dụng lực nhai thật mạnh, thật giống như cơm trong miệng mình chính là
cái tên tiểu cầm thú Tần Mặc không có lễ nghĩa kia.
Cắn cắn, nước mắt lại từng giọt từng giọt thật lớn lăn xuống gò má lẫn vào bát
cơm, cứ như vậy từng miếng từng miếng ăn vào như nuốt hết tất cả giận
hờn của mình.
Lúc ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Song Song
cũng no căng
không chịu được, chỉ là nước mắt cô vẫn chưa dừng lại,
nhưng dường như ấm ức trong lòng đã được xoa dịu đi một chút.
Cô hào sảng lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt của mình, lại lau lau miệng.
Cô vừa muốn đứng dậy chống nạng đi rửa mặt, đột nhiên lại nghe được tiếng
Tứ gia nhà cô thở phì phò nặng nề, nằm ở trên giường nhỏ giọng rầm rì,
trông bộ dáng kia dường như nó đang hết sức đau đớn.
Tim
củaTô Song Song thoáng cái lại vọt thẳng lên cổ họng, mới vừa nãy tâm
trạng cô rất không tốt, rất khó chịu thế nên căn bản không nghe được
động tĩnh của Tứ gia, bây giờ nhìn qua Tứ gia đã nằm bất động trên
giường mà khẽ kêu rên, cái bụng bầu to lớn của nó như đang động đậy.
Đến tận lúc này Tô Song Song mới chợt nhớ ra, mấy ngày này được dự tính là
sinh kỳ của Tứ gia, lẽ nào nó muốn sinh lúc này ? Tô Song Song sợ hãi
nắm lấy cái nạng bên cạnh, bước vài bước nhanh chóng vọt tới, một tay ôm tứ gia muốn đi ra ngoài.
Đi đến cửa, Tô Song Song dùng hết
sức mở ra, vừa muốn đi về phía trước, nhưng thân thể mập mạp của Tứ gia
vốn ôm bằng một tay đã khó lại đột nhiên động đậy, suýt nữa cô đã không
ôm được nó.
Tô Song Song chỉ sợ mình không cẩn thận mà làm
rơi Tứ gia xuống đất, trong lòng gấp gáp nên liền quên mất bản thân mình vẫn còn chống nạng, thân thể theo nó hơi nghiêng về trước một chút, cả
người liền mất trọng tâm mà ngã về phía trước.
Tô Song Song sợ đến nỗi trợn to hai mắt, thời điểm trước khi cô ngã xuống, cô vội
vàng xoay người một cái, đem tứ gia che ở trước ngực mình, lưng của cô
nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, một phút kia, va chạm đau đến nỗi cô
phải nhíu chặt lông mày lại, nước mắt cũng vì đau quá mà chảy xuống.
Nạng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, Tô Song Song mạnh mẽ hít vào một hơi, cố xoa dịu đau đớn trên thân thể mình, Tứ gia nằm trong
ngực cô đã bắt đầu co giật nhè nhẹ.
Tô Song Song nóng nảy
đưa tay lục lọi túi áo, muốn gọi cho Tô Mộ đến giúp, thế nhưng suy nghĩ
đó chỉ mới lóe lên thì cô liền nhớ ra, điện thoại di động của cô đã đi
tong lâu rồi.
Nhất thời Tô Song Song chỉ cảm thấy khóc
không ra nước mắt, cô cắn cắn môi thật chặt, chống đỡ thân thể, cố gắng
muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa khẽ động một chút phía sau lưng liền đau
đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cái chân bị thương của cũng
theo vào đó tham gia náo nhiệt, nhất thời đau nhức đến kim châm muối
xát, Tô Song Song nằm trên mặt đất thở phù phù hai tiếng, cô thật sự hết cách rồi, trực tiếp kêu tiếng: "Cứu mạng!"
Bởi vì đau đớn,
thế nên giọng nói của Tô Song Song không lớn, căn bản không có người nào nghe được mà mở cửa ra giúp cô, Tô Song Song lại càng cấp bách đến muốn khóc.
Bất thình lình cửa phòng Tần Mặc mở ra, Tô Song Song
nhìn Tần mặc đứng trước cửa, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, cô bỗng nhiên
không nhịn được mà khóc lên.
Không biết vì sao, trong tích
tắc nhìn thấy Tần Mặc này, vẻ ngoài ngụy trang kiên cường của Tô Song
Song nháy mắt liền sụp đổ.
Cô chỉ thấy ngực đau ê ẩm, tay ôm Tứ gia cũng bắt đầu run rẩy, vừa mở miệng, giọng nói của cô đã nghẹn
ngào, khẩn cầu nói: "Tần Mặc, nhanh nhanh cứu Tứ gia, xin anh, xin anh
giúp tôi!"