Tần Mặc thấy Tô Song Song như vậy, bất ngờ mà sửng sốt trong phút chốc, ngay sau đó anh
không hề nghĩ ngợi gì thêm mà trực tiếp cúi người xuống vươn hai tay bế
ngang cô đi.
Tô Song Song thuận thế tựa vào trong lòng Tần
Mặc, chịu đựng đau nhức sau lưng, cẩn thận che chở Tứ gia, nhìn nó ở
trong trong lồng ngực mình đau đớn rầm rì, không chịu được mà khóc thút
thít lên.
Tần Mặc cau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song
Song, lòng của anh cũng theo mà khó chịu, anh không thích nhìn Tô Song
Song đau lòng như vậy, phi thường không thích.
Ở trong trong mắt anh, Tô Song Song phải là người tinh thần luôn luôn phấn chấn, mỗi
ngày đều suy nghĩ tinh quái tìm cách gây phiền phức cho anh, anh chỉ
muốn để cô luôn luôn vui vẻ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tần Mặc
bực bội khó chịu không nhẫn nhịn nữa mà mở miệng quát nhẹ một tiếng:
"Còn khóc nữa liền đem nó ném xuống."
Tô Song Song vừa nghe
lời anh, vội vàng dừng lại tiếng khóc thút thít của mình, lần đầu cô nhu thuận ngoan ngoãn nghe Tần Mặc nói như vậy, Tô Song Song bây giờ chỉ
thầm nghĩ nhanh lên một chút đi đến bệnh viện thú y gặp bác sĩ xem cho
Tứ gia, không có lòng dạ nào mà suy nghĩ nhiều như vậy.
Tần
Mặc nhìn người nằm trong lòng mình hai mắt đỏ hồng nhỏ giọng khóc thút
thít, lúc này lại phá lệ ngoan ngoãn, nhất thời có một loại tâm tình xa
lạ xông thẳng lên đầu, nếu anh không sai thì đây chính là cảm giác đau
lòng.
Tần Mặc ôm Tô Song Song ra ngoài, vừa muốn đi về phía bãi
đậu xe, đột nhiên thấy trước cổng đang đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ
chói mắt, còn có một người đang đứng dựa vào cửa xe.
Chính
là đại mỹ nữ kéo lấy Tần Mặc ban nãy, cô nàng đưa tay vén tóc ra phía
sau, động tác kia cực kỳ có khí chất cũng cực kỳ quyến rũ, nhìn thấy Tần Mặc, vẻ mặt cô ta liền hiện lên vẻ vui mừng, nhưng đợi đến khi ánh mắt
ấy quét Tô Song Song đang nằm trong lòng Tần Mặc biểu tình liền lộ ra
một chút sai khác.
Tần Mặc nhìn cô gái kia một cái, không có gì là ngoài ý muốn, ngược lại rất bình tĩnh ôm Tô Song Song đi tới chỗ
chiếc xe thể thao màu đỏ kia.
Bước chân Tần Mặc vội vã, anh
vừa đi vừa lạnh lùng phân phó nói: "Đưa chúng tôi đi tới bệnh viện thú y gần nhất dành cho thú cưng." Anh dừng một chút rồi nói: "Tốt nhất đến
bệnh viện thú y có bệnh viện khác bên cạnh." ( Linh: ý là tìm bệnh viện
cho thú cưng mà bên cạnh đó là bệnh viện cho người a )
Cô
nàng đại mỹ nữ sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn lướt qua con mèo mun nhỏ
nằm trong lòng Tô Song Song, nháy mắt đã hiểu, cũng không chút để ý đến
giọng nói lạnh nhạt kia của Tần Mặc, vội vàng xoay người lên xe.
Lúc này Tần Mặc đã ôm Tô Song Song ngồi vào trong xe, đại mỹ nữ một chân nhấn ga, xe thể thao nhanh như chớp mà lao đi.
Cho dù đã ngồi vào trong xe, Tần Mặc vẫn như trước nắm lấy Tô Song Song vẫn còn ngơ ngác không có lấy lại tinh thần kia, anh chỉ lo xe chạy quá
nhanh, Tô Song Song không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống.
Tô Song Song vẫn còn cúi đầu khẩn trương mà nhìn Tứ gia trong lòng mình, mỗi
một lần nó run nhẹ lên dù chỉ một chút, lại chẳng khác nào đem lòng dạ
của cô dùng sức mà ngắt nhéo thật mạnh một cái, ngực lúc nào cũng phập
phồng lo sợ.
Cánh tay ôm Tứ gia của Tô Song Song cũng bị run lên, cô thực sự sợ. . . thực sự sợ, người thân duy nhất mà cha mẹ còn
lưu lại cho cô là Tứ gia sẽ xảy ra chuyện gì.
Đôi môi mỏng
của Tần Mặc vẫn mím lại thật chặt, bàn tay vòng qua vai Tô Song Song của anh khẽ dùng lực, kéo cô tựa vào trong ngực của mình.
"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra." Giọng nói Tần Mặc thực từ tốn, thanh âm trầm
ổn, cường thế làm cho người ta thấy an tâm, tựa như chỉ cần có
anh ở bên cạnh, sẽ không có bất cứ điều gì khiến mình phải lo âu.
Thân thể vẫn luôn căng thẳng của Tô Song Song dần dần thả lỏng, cánh tay
cũng thoải mái không còn tiếp tục run lên như vậy, cô quay đầu nhìn sang Tần Mặc, vừa đúng lúc Tần Mặc cũng cúi đầu xuống mà nhìn cô.
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung, đại mỹ nữ đang lái xe
phía trước lúc này cũng xuyên qua kính chiếu hậu mà nhìn tình hình của
hai người, thấy một màn này, ý cười cổ quái trên mặt cũng càng ngày càng sâu.
Đột nhiên một tiếng "Kít kít" vang lên, ngay sau đó
đèn xe bật sáng loáng, làm cho hai người đang nhìn nhau kia lấy lại tinh thần, chân mày xoắn chặt của Tần Mặc ban nãy thật vất vả mới giãn ra
một chút giờ phút này đã nhíu lại, nhìn đại mỹ nữ phía trước đang chụp
hình, lạnh lùng hỏi: "Làm gì?"
Tô Song Song cũng theo đó mà
tỉnh táo lại, cô theo bản năng muốn tránh khỏi cánh tay Tần Mặc, thế
nhưng còn chưa kịp động, đại mỹ nữ đang ngồi ở vị trí tài xế đã lên
tiếng: "Đã đến bệnh viện thú cưng rồi, hai người còn tiếp tục một màn
chàng chàng thiếp thiếp nữa, ước chừng tôi sẽ nổi lên máu ghen tị đấy!"
Tô Song Song vừa nghe, liền vô ý thức ôm lấy Tứ gia định mở cửa bước ra,
thế nhưng Tần Mặc lại nhanh chóng đem Tứ gia ôm vào trong ngực, mở cửa
xuống xe, cũng không quên nhắc nhở một câu: "Cô đỡ cô ấy ra, tôi trước
mang con mèo này đi xem xem nó bị bệnh gì."
Tô Song Song
nghe được lời anh, thân thể còn đang căng cứng liền thả lỏng ra một
chút, đại mỹ nữ trước mặt cô nghe thấy giọng nói đầy tính ra lệnh của
Tần Mặc rốt cục cũng phản ứng kịp, hừ lạnh một tiếng, như là rất coi
thường.
Cô ta cười cười nhìn thoáng qua Tô Song Song, sau đó bước xuống xe, đem một cánh tay của Tô Song Song khoác lên bả vai của
mình, đỡ cô chậm rãi đi vào trong bệnh viện.
Đến tận giờ
phút này Tô Song Song mới phản ứng được, bọn họ ngồi xe bạn gái Tần Mặc
mà tới bệnh viện, cô lại còn đang được cô nàng đại mỹ nữ này vỗ về, tâm
tư có chút không được tốt lắm.
"Cái kia. . . Cám ơn cô!" Tô
Song Song nói xong, cũng không biết vì sao, trong ngực lại có chút mất
mát, nhưng vì sao cảm thấy mất mát, cô lại không tìm được nguyên nhân.
"Cám ơn cái gì, cô là bạn của tiểu Tần, tôi tất nhiên phải giúp cô rồi." Đại mỹ nữ này có vẻ cũng là người khá thoải mái, giọng nói cũng thật làm
người nghe cảm thấy ưa thích.
Tô Song Song vừa nghe cô ấy
xưng hô thân thiết với Tần Mặc như vậy, tâm tư vẫn luôn hạ thấp nãy giờ
trong nháy mắt liền nhảy lên, cô chỉ cảm thấy vô cùng mất mát, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm, hiện tại cô chỉ thầm nghĩ nhanh
nhanh lên một chút để cô vào nhìn xem Tứ gia có gặp chuyện gì không.
Về phần Tần Mặc, Tô Song Song lúc này không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.