Người ở đầu bên kia nghe thấy vậy liền trầm ngâm giây lát, sau đó nói một câu "đợi đấy" rồi ngắt máy.
Diệp Tu Bạch đã bảo cô đợi thì đương nhiên cô sẽ ngoan ngoãn ngồi ở sofa bên cạnh để đợi.
Diệp Sơ Dương dựa vào sofa vô cũng thoải mái, thần sắc thờ ơ.
Có điều cô tiếp tân đứng bên cạnh vô tình nghe được nội dung cuộc điện thoại thì đã hoàn toàn ngây người.
Nếu như vừa rồi cô không nghe nhầm, người thiếu niên này bảo chú của mình xuống đón?
Vậy vấn đề tới rồi, chú của người thiếu niên này là ai?
Nhân viên lễ tân bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Diệp Sơ Dương cũng có phần băn khoăn do dự.
Mấy phút sau, sảnh chính bất ngờ xôn xao với những tiếng trầm trồ, ngạc nhiên.
Lễ tân nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông mặc comple màu đen, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan tinh tế bước tới.
Cho dù Diệp Tu Bạch không mấy khi xuất hiện trước đám đông nhưng điều này không có nghĩa nhân viên lễ tân không nhận ra BOSS của họ. Nhân viên lễ tân giương mắt nhìn người đàn ông đó tiến lại gần phía mình, sau đó dừng lại trước sofa.
Lúc này trên sofa chỉ có một người, người đó chính là người thiếu niên cách đây không lâu bị cô ngăn không cho lên tầng trên cùng.
Nhân viên lễ tân: "..." Ai đó có thể nói với cô đang xảy ra chuyện gì không?
***
Diệp Sơ Dương vốn đang cúi mắt xem điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn mình, một bóng đen dừng lại trước mặt. Cô liền ngẩng đầu lên nhìn.
Vừ nhìn đã bắt gặp người đàn ông trước mặt.
Sau khi thân quen với Diệp Tu Bạch, cô rất ít khi nhìn thấy đối phương mặc đồ comple nghiêm chỉnh như thế này.
Hôm nay vừa nhìn mới biết thì ra có một số người sinh ra là vì một số thân phận nào đó.
Bộ comple màu đen này khiến vóc dáng của Diệp Tu Bạch càng thêm cao lớn, cả người
toát lên khí chất của phần tử văn hóa, đôi mắt phượng hẹp dài hơi cúi xuống, trong đồng tử đen nhánh chỉ có hình bóng cô đang lặng lẽ nhìn anh.
Khoảnh khắc đó, Diệp Sơ Dương thậm chỉ nảy sinh một suy nghĩ...
Ánh mắt Diệp Tu Bạch nhìn cô thật nặng tình.
Nghĩ tới đây, cô bất ngờ rùng mình, sau đó lập tức đứng phắt đậy khỏi sofa, đưa túi đồ trong tay cho người đàn ông trước mặt.
"Này, bữa trưa của chú."
Diệp Sơ Dương vừa nói vừa đợi Diệp Tu Bạch cầm lấy. Có điều đợi mãi cũng không thấy đối phương có hành động gì.
Lập tức thiếu niên ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn đối phương, sau đó không hề do dự vạch tay đối phương ra, nhét túi vào trong tay đối phương.
"Xong rồi, cháu về đây." Diệp Sơ Dương vẫy tay chào anh, khi quay người định đi thì bỗng dừng lại nói: "Sau này chú bảo Túc Nhất về nhà lấy."
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền cất bước ra về.
Tuy nhiên, khi cô vừa giơ chân lên thì cả người ngả ra sau, lưng đụng vào ngực một ai đó.
"Rầm" một tiếng, Diệp Sơ Dương khẽ kêu lên.
"Chú làm gì vậy?" Cô quay ngoắt đầu lại, gương mặt tinh tế có chút tức giận.
Diệp Tu Bạch thần sắc lạnh nhạt buông tay kéo cổ áo thiếu niên ra, nói: "Lên theo tôi."
"Cháu không lên."
"Ông cậu sắp tới rồi, cậu chắc chắn bây giờ muốn rời đi chứ?" Diệp Tu Bạch sắc mặt không chút biểu cảm nhìn cô.