Diệp Sơ Dương: "..."
Ờ, tới giờ, cuối cùng cô cũng biết tại sao Diệp Tu Bạch lại bảo cô mang cơm tới đây rồi. Thì ra là ông nội cô hôm nay sẽ tới kiểm tra.
Nghĩ tới đây, thiếu niên ban nãy vẫn còn rất kiên quyết lập tức nhấc chân bước về phía thang máy.
Đợi tới khi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch rời khỏi, người tập trung trong sảnh chính vẫn chưa rời đi.
Mắt của nhân viên lễ tân lúc này sắp trợn tròn như chuông đồng.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, người thiếu niên vừa xuất hiện chính là Cửu thiếu của nhà họ Diệp! Hơn nữa, thiếu gia dám gọi Diệp Tu Bạch là "chú út", ngoài người thừa kế danh ngôn chính thuận của nhà họ Diệp ra thì làm gì còn ai khác?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của nhân viên lễ tân càng rầu rĩ, không còn gì lưu luyến nữa.
***
Diệp Sơ Dương đi theo Diệp Tu Bạch tới tầng cao nhất.
Phòng làm việc của Diệp Tu Bạch rất lớn, cũng rất rộng rãi, thậm chí bên cạnh còn có một giá sách rất cao. Ánh mắt Diệp Sơ Dương lập tức bị những cuốn sách trên giá sách đó thu hút.
Cô ngẩng mặt lên, giơ tay chọc nhẹ vào vai của người đàn ông bên cạnh, nịnh nọt hỏi: "Chú út, cháu có thể qua bên kia lấy sách xem không?"
Nghe thấy vậy, ánh mắt Diệp Tu Bạch lập tức nhìn theo ánh mắt của Diệp Sơ Dương sang bên cạnh.
Anh khẽ nheo mắt lại, cũng không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ gật đầu.
Thế là, thời gian ăn trưa của Diệp Tu Bạch, thiếu niên nọ cứ thế ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, một cuốn sách đặt trên đùi, đọc rất chăm chú.
Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lát, cuối cùng lặng lẽ bước tới sau lưng Diệp Sơ Dương.
Chắc là vì đọc quá chăm chú, nên Diệp Sơ Dương không hề phát hiện ra có người đang đứng sau lưng mình. Lúc này cô đang toàn tâm toàn ý đọc cuốn sách trước mặt.
Diệp Sơ Dương vừa nhìn thấy giá sách này còn tưởng rằng trên giá sách là các loại sách về quản lý tài chính, cho tới khi cô liếc thấy có nội dung khác.
Cuốn sách cô đang đặt trên đùi lúc này là một cuốn bách khoa toàn thư phân
tích vũ khí, theo như kiến thức Diệp Sơ Dương từng học, cô có thể chắc chắn rằng, cuốn sách này tuyệt đối rất quyền uy.
Hơn nữa bên trên còn có rất nhiều loại vũ khí hạng nặng mà cô không hiểu.
Diệp Sơ Dương đọc rất phấn khích, hoàn toàn quên mất rằng lúc này vẫn còn một người nữa đang ở trong phòng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô: "Có hay không?"
"Cũng tạm, tư liệu trong sách khá đầy đủ." Thiếu niên buột miệng trả lời, vừa dứt lời cô lập tức cảm thấy không ổn. Cô quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy anh đang khoanh tay, ánh mắt nhìn cô khó đoán.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cuốn sách trên đùi, không hề do dự lên tiếng: "Không ngờ chỗ chú út cũng có sách về đề tài quân sự, đúng là bất ngờ."
"Vậy chắc cậu cũng biết việc làm ăn của Diệp Thị không chỉ là những lĩnh vực được công khai." Diệp Tu Bạch trả lời câu hỏi của Diệp Sơ Dương vô cùng thản nhiên.
Chỉ có điều, lời nói thản nhiên đó đủ khiến trái tim Diệp Sơ Dương giật thót.
Chắc chả nhà họ Diệp, ngoài mấy vị boss khủng ra thì không ai biết sau lưng nhà họ Diệp là gì.
Theo lý mà nói, những việc thế này cần phải được giấu kĩ, nhưng Diệp Tu Bạch có ý gì vậy?
Tự khai?
Cô chớp mắt, thần sắc dần dần trở nên vô tội: "Chú nói gì cơ, cháu không hiểu."
"Diệp Sơ Dương, cậu nghe hiểu hay không, tôi biết." Anh thong dong nhìn cô, thái độ lạnh nhạt: "Đừng cứ tỏ ra ngây thơ vậy chứ."