Diệp Sơ Dương: "..."
Đừng cứ giả vờ ngây thơ.
Đạo lý này đương nhiên cô hiểu! Nhưng anh mở miệng ra là nói về những tư liệu tuyệt mật cấp độ S thế này, lẽ nào còn muốn cô tỏ ra vô cùng hào hứng đi điều tra rõ ràng sao?
Thông thường không phải đều nói rằng người biết càng nhiều càng dễ chết sao?
Diệp Sơ Dương còn định nói gì nữa thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Diệp Tu Bạch thu lại ánh mắt trên người thiếu niên, chỉ lạnh nhạt nói: "Mời vào."
Ngay sau đó, Diệp lão mặc một bộ đồ kiểu dáng thời Đường màu đỏ sẫm bước vào. Sau khi nhìn khắp lượt phòng làm việc, khi nhìn thấy hai bóng người một đứng một ngồi kia, ánh mắt ông cuối cùng cũng lộ vẻ hài lòng.
"Xem ra chú út con vẫn rất nghe lời ông." Diệp lão bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, tâm trạng khá vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy cuốn sách trên đùi Diệp Sơ Dương, sắc mặt ông lập tức trở nên kì quái.
Diệp Lão dường như ngay lập tức nhìn về phía con trai mình.
Còn Diệp Tu Bạch khi thấy ánh mắt của Diệp lão thì vẫn làm như không thấy.
Không khí trong phòng có phần căng thẳng.
Cuối cùng, Diệp lão liền gõ gậy xuống sàn nhà, giọng nói có phần nghiêm khắc: "Tiểu Cửu, con ra ngoài trước, ông có lời muốn nói với chú út con."
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng cảm thấy không khí có phần bất ổn.
Cô chớp chớp mắt nhìn Diệp Tu Bạch, chú ý tới sắc mặt lạnh nhạt gần như không hề có chút biểu cảm nào của đối phương, trong lòng đề phòng, sau đó đứng dậy, mang sách đi ra.
"Bỏ sách xuống." Diệp lão trầm giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bỏ sách xuống sau đó bước đi.
Diệp Sơ Dương thực sự muốn dán chặt tai vào tường để nghe xem hai người bên trong nói gì, nhưng quả không hổ là phòng làm việc của Diệp Tu Bạch, hiệu quả cách âm thực sự không thể tốt hơn.
Không biết phải làm sao, thiếu niên chỉ có thể đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi lượn lờ khắp các tầng lầu.
Kết quả, vừa xuống tới tầng dưới,
cô liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Ở cuối hành lang, hai người thanh niên mặc comple đứng quay lưng lại phía cô.
Mắt Diệp Sơ Dương trước giờ rất tinh, ngay lập tức nhận ra hai người đó là ai.
Diệp Mộ Thành và Diệp Tử Húc.
Cô đã quên mất, Diệp Thị không chỉ là Diệp Thị của Diệp Tu Bạch, mặc dù thân phận những thiếu gia khác của nhà họ Diệp không sánh bằng Diệp Tu Bạch nhưng dù gì cũng đều làm việc ở Diệp Thị.
Diệp Sơ Dương không muốn hàn huyên với hai người anh này của mình, cô liền cố tình muốn bỏ đi.
Tuy nhiên rõ ràng bất luận là Diệp Mộ Thành hay Diệp Tử Húc, cả hai người đều không cho cô cơ hội đó.
"Tiểu Cửu!"
Diệp Tử Húc quay đầu lại thì nhìn thấy người thiếu niên đứng ở cửa thang máy, anh ta nheo mắt lại, sau đó trên gương mặt tuấn tú lập tức nở một nụ cười, bước về phía Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nghe thấy hai chữ "Tiểu Cửu", trong đôi mắt đào hoa long lanh có vài phần ủ dột. Tuy nhiên cô cũng giống Diệp Tử Húc, vừa quay người lại liền lập tức giả vờ không có gì xảy ra, mỉm cười rạng rỡ đối mặt với tầm nhìn của Diệp Tử Húc: "Anh sáu."
Vừa dứt lời, cô liền quay sang gọi người đàn ông đang mỉm cười dựa bên cửa sổ: "Anh tư."
"Sao hôm nay Tiểu Cửu lại ở đây?" Diệp Tử Húc cười hỏi: "Lẽ nào cuối cùng đã nghĩ thông, muốn từ bỏ showbiz, về lại với Diệp Thị rồi?"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương vụt lóe sáng.