Nghe những lời tán dương đó, Diệp Sơ Dương chỉ như nửa cười nửa không cười nhìn cậu nhóc, không hề nói gì.
Sau một phút, Diệp Sơ Dương và cậu nhóc đứng tại chỗ đợi hai gã kia đi tới.
Quả nhiên, mấy chục giây sau, hai gã đó thở hồng hộc chạy tới.
Khi thấy Diệp Sơ Dương và đứa nhóc trong lòng Diệp Sơ Dương, mắt hai gã đó giống như được lắp đèn pha ô tô, "vụt" một cái sáng chói!
Ánh mắt đó nóng bỏng tha thiết tới mức đỉnh điểm.
Một gã trong số đó ghé sát tai đồng bọn thì thầm: "Đại ca, hôm nay chúng ta ăn đủ rồi."
Vốn dĩ mục tiêu của chúng chỉ là cậu bé chừng mười tuổi, bây giờ người thiếu niên đứng trước mặt bọn chúng tuy hơi lớn tuổi một chút nhưng gương mặt thì không còn gì để nói.
Cho dù không thể bán cho người mua quen thì cũng có thể bán cho người mua khác.
Trong khoảnh khắc đó, hai gã như thể đã nhìn thấy vô số tiền bạc rơi trước mặt mình, đập xuống đất, muốn đập bọn chúng ngất xỉu.
"Vậy mau bắt người lại cho tao!" Gã được gọi là đại ca liền cười hì hì một tiếng, xoa tay bước về phía Diệp Sơ Dương và cậu nhóc kia.
Cảnh tượng bây giờ nếu người khác nhìn thấy ắt hẳn sẽ cho rằng Diệp Sơ Dương không hề có cơ hội chiến thắng.
Nhưng Diệp Sơ Dương không hề tỏ ra hốt hoảng chút nào.
Cô nheo mắt nhìn hai gã đàn ông đang bước lại gần trước mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, sau đó đưa cậu bé ra sau lưng, khẽ nói: "Ở yên đó nhé."
"Vâng, anh cố lên nhé!" Cậu nhóc vô cùng hào hứng.
Thấy vậy, lông mày của Diệp Sơ Dương càng nhướng cao hơn nữa.
Lúc này, hai gã kia cũng đã xông về phía Diệp Sơ Dương.
Kết quả, thiếu niên nhanh chóng né người, tốc độ vòng ra sau lưng gã, sau đó giơ chân, đạp mạnh vào đít gã ta.
Chỉ với một đạp, Diệp Sơ Dương dùng tám phần sức lực, đạp gã ta ngã kiểu chó ăn phân.
Nhìn một tên đã bị hạ gục, cô
quay đầu nhìn về phía gã còn lại đang trợn tròn mắt nhìn, "Có muốn ăn phân giống hắn ta không?"
Gã nghe vậy liền nuốt nước miếng.
Kết quả, gã còn chưa kịp hành động, chân của thiếu niên đã đạp về phía gã.
Cú đá này của Diệp Sơ Dương đá thẳng lên ngực đối phương, khiến đối phương cũng ngã gục xuống bên cạnh đồng bọn mình.
Sau đó thiếu niên thản nhiên nói: "Phiền mấy vị giúp thu dọn bãi chiến trường."
Vừa dứt lời, trong không khí truyền tới chút ít xao động.
Sau đó Diệp Sơ Dương bước về bên cạnh cậu nhóc, nhướng mày hỏi: "Nhóc sống ở đâu? Tôi đưa nhóc về."
Khi nói chuyện, Diệp Sơ Dương cũng không khỏi cảm khái.
Vốn dĩ xem tướng mặt của cậu nhóc này còn nói đối phương có quý nhân phù trợ, bây giờ xem ra, cô cũng được coi là một quý nhân trong số đó.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương lại mỉm cười.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn người anh trước mặt, chớp chớp mắt liên tục, nghĩ ngợi một lát rồi nói tên khách sạn mà mình ở.
Nghe xong Diệp Sơ Dương lại nhướng mày.
"Trùng hợp gớm, tôi cũng ở đó, đi theo tôi." Nói xong Diệp Sơ Dương liền cất bước đi.
Cậu nhóc thấy vậy vội vàng chạy tới bên cạnh người thiếu niên, sau đó cười hì hì nhét bàn tay bé nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay đối phương" Anh dắt em đi, em sợ đi lạc."
"Nhóc đi lạc hay tôi đi lạc?"
"Hì hì, em đi lạc, em đi lạc!" Cậu nhóc cười hì hì, nụ cười trên môi vô cùng rạng rỡ.