"Cậu tên là gì?"
Dắt tay cậu nhóc, Diệp Sơ Dương vừa đi vừa nói.
Cậu nhóc chớp mắt.
Mặc dù cậu của cậu ta nói rằng không được tùy tiện nói tên với người khác nhưng anh này đã cứu mình, cậu đương nhiên không thể từ chối việc trả lời câu hỏi của đối phương.
Thế là giọng cậu ngọt sớt lên tiếng: "Lục Diệc Nhiên, anh có thể gọi em là Nhiên Nhiên."
Nói xong cậu nhóc lại kéo tay áo khoác khá dài của Diệp Sơ Dương, ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Có qua có lại, anh tên là gì vậy?"
Có qua có lại?
Nghe tới bốn chữ này, Diệp Sơ Dương bất giác bật cười khe khẽ.
Vừa trả lời câu hỏi của đối phương vừa nghĩ tới việc cậu nhóc này rốt cuộc là con cái nhà ai, tại sao mới tí tuổi đầu đã tinh ranh như vậy.
Hai người một lớn một bé về tới khách sạn, đây đã là việc của nửa giờ đồng hồ sau.
Tâm trạng của Lục Diệc Nhiên rất vui vẻ, mặc dù hôm nay giận dỗi với cậu nhưng cậu nhóc không những được ăn chùa một bữa mà còn làm quen được với anh này, thật hạnh phúc quá đi!
Có điều cậu nhóc nhanh chóng không thể cười nổi.
Diệp Sơ Dương và Lục Diệc Nhiên bước vào sảnh chính của khách sản liền cảm thấy không khí ở đây có điều gì đó bất ổn. Diệp Sơ Dương bất giác cau mày, kết quả vừa đảo mắt liền nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên sofa ở phía bên kia.
Người đàn ông đối diện với cô vẻ mặt lạnh nhạt, dường như nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô liền chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt tuấn mỹ giống như được thần tiên điêu khắc ngoài Diệp Tu Bạch ra thì không còn ai khác.
Chú út của cô giờ này sao lại ngồi ở đây?
Lẽ nào là tới để đợi cô?
Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương liền cất bước đi về phía anh. Kết quả tay áo cô truyền tới lực kéo rất mạnh.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy cậu nhóc Lục Diệc Nhiên đang kéo chặt tay áo mình, người khẽ ngửa về sau, mũi chân kiếng lên, bộ dạng "ông không muốn đi, tuyệt đối không đi".
Vì thế, chuyện này là sao?
"Sao vậy?" Diệp
Sơ Dương nhìn cậu nhóc hỏi.
Lục Diệc Nhiên vẻ mặt tội nghiệp, bĩu môi nói: "Anh, đợi lát nữa anh nhất định phải bảo vệ em đấy."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ dương còn chưa kịp đồng ý cậu nhóc thì đã thấy một giọng nói thấp trầm vô cùng uy nghiêm vang lên: "Lục Diệc Nhiên, còn không mau lăn qua đây!"
Diệp Sơ Dương: "..." Nếu như cô nghe không nhầm, giọng nói đó truyền tới từ phía Diệp Tu Bạch.
Ừ, chắc là người đàn ông ngồi đối diện với Diệp Tu Bạch quay lưng về phía cô.
Vì thế người đàn ông này chắc là cậu của Lục Diệc Nhiên?
Diệp Sơ Dương nhướng mày, kéo Lục Diệc Nhiên đi về phía hai người phụ huynh không hề do dự, còn về việc bảo vệ, cô không có bản lĩnh.
Đứng trước mặt Diệp Tu Bạch, cô vui vẻ gọi một tiếng "chú út."
Diệp Tu Bạch thả lòng người dựa vào sofa, cổ áo cởi ra hai cúc để lộ vùng xương quai xanh xinh đẹp tinh tế, cả con người nhìn vô cùng nhàn nhã, thậm chí... quyến rũ.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, đáp một tiếng sau đó ra hiệu về phía nửa già chiếc sofa ở bên cạnh.
Thiếu niên ngồi xuống như mong đợi,, chớp mắt hỏi: "Chú út, chú út ăn cơm rồi à."
"Chưa!" Diệp Sơ Bạch đáp một tiếng, tâm trạng thì không mấy quan tâm tới việc ăn, anh nhìn về phía người đàn ông trước mắt: "Nếu như đã tìm được lại rồi, Lục Nhị gia không cần lo lắng nữa."
Nghe lời Diệp Tu Bạch nói diệp Sơ Dương liền đưa mắt nhìn lên người đàn ông này.