Bất ngờ nghe được câu nói như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nhướng mày.
Xem ra, chính phủ đang chê bai cô?
"Nói rõ ràng xem nào." Diệp Sơ Dương trầm tư một lát sau đó mới lên tiếng.
Thịnh Minh nghe vậy cũng không giấu giếm liền đem toàn bộ sự việc kể lại cho cô nghe.
Thì ra, sau khi Diệp Sơ Dương rời đi, người của chính phủ cũng phát hiện ra bên pháo đài có điều bất ổn liền phái người tới để kiểm tra. Còn về việc có phát hiện ra điều gì hay không thì Thịnh Minh không biết.
Nhưng ngay hôm sau người của chính phủ liền tới tìm Thịnh Minh.
Nói rằng họ đã biết việc pháo đài sát của khách sạn Thịnh Thế đã được giải quyết rồi, vì thế hi vọng họ không xen tay vào một số việc nào đó nữa. Nếu không lần sau gặp mặt sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.
Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, Diệp Sơ Dương trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng "biết rồi!", sau đó ngắt điện thoại.
Không cần cô xen tay vào thì cô sẽ không xen tay vào.
Có lẽ chính phủ đang cung phụng một đám vô dụng.
***
Ngày hôm sau, còn sáu ngày nữa là bước sang năm mới, vừa hay cũng là thứ 7.
Chín giờ tối, tiết mục giải trí mà Diệp Sơ Dương và đoàn làm phim "Hồi Sinh" tham gia cuối cùng cũng phát sóng. Đây cũng coi như quảng cáo trước khi "Hồi Sinh" công chiếu.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ăn tối xong liền cùng ngồi trên sofa trước màn hình tivi.
Thiếu niên nằm trên sofa, gối đầu lên đùi người đàn ông, ánh mắt nheo lại nhìn hình ảnh trên màn hình, thi thoảng lại bắt chuyện với chú út nhà mình.
"Tiết mục này và người dẫn chương trình cũng coi là có lương tâm, nếu gặp phải người dẫn chương trình chỉ muốn có độ hot và tỉ lệ người xem, cháu chắc chắn đi đời."
Nghe thằng nhóc nhà mình nói vậy, Diệp Tu Bạch liền cúi đầu.
Ánh mắt nhìn qua ngũ quan tinh tế của người thiếu niên, sau cùng giơ ngón tay chọc nhẹ lên gò má trắng ngần của đối phương, cảm thấy cảm giác dễ chịu rồi mới lên tiếng: "Cậu cũng có thể cho anh ta tiêu đời."
Lời Diệp Tu Bạch nói hình như không có vấn đề
gì.
Dựa vào thân phận của Diệp Sơ Dương và địa vị của nhà họ Diệp, cấm một người dẫn chương trình hành nghề chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.
Nhưng những việc như vậy chắc sẽ không xảy ra.
Điểm này Diệp Sơ Dương có lòng tin.
Nói chuyện một hồi, bỗng nhiên cô nhớ ra một việc: "Lance nói rằng có quen biết chú. Hợp đồng đại diện của cháu cũng là nhớ có chú."
Diệp Tu Bạch nghe thấy cái tên "Lance" liền biết Diệp Sơ Dương đang nói vấn đề gì.
Vì Diệp Sơ Dương gia nhập làng giải trí nên khi anh quan tâm tới cuộc sống của Diệp Sơ Dương cũng tiện thể để tâm luôn tới một số việc.
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Lance và Lục Cảnh Hoành rất thân nhau."
Ồ.
Chả trách.
Vì thế Lance và chú út nhà cô quen biết nhau cũng là do đồng chí Lục Cảnh Hoành bắc cầu móc nối.
Thiếu niên liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng, một lát sau, Diệp Tu Bạch lên tiếng.
"Ngày mốt cùng tôi về biệt thự, ông cậu yêu cầu vậy."
Bây giờ sắp tới Tết, không cần biết là nguyên nhân gì, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cũng đều phải ở biệt thự nhà họ Diệp, nếu không sẽ rất khó ăn nói.
Vì vậy, nghe thấy chú út nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu.
Có điều ngay lập tức cô ngồi dậy khỏi đùi anh, ra sức nháy mắt cho anh, cười hì hì hỏi: "Đợi sau khi về lại biệt thự, hai chúng ta có phải sẽ không thể như thế này nữa?"
"Thế nào?" Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, giả vờ như không biết gì.