Diệp Sơ Dương nghe anh nói vậy liền nheo mắt lại.
Sau đó, dù biết rõ đối phương đang gài hàng mình như cô vẫn nhảy vào theo ý của đối phương và hôn nhẹ lên môi đối phương.
Thiếu niên giơ tay đặt lên vai anh, le lưỡi liếm làn môi đó sau đó mới nhướng mày.
"Như vậy?"
Hai từ cố tình được nói với chất giọng hơi khàn khiến cho ánh mắt người đàn ông thần sắc vốn đang rất bình tĩnh bất ngờ trở nên sâu thẳm.
Diệp Tu Bạch cứ như thế nhìn người thiếu niên đang cố tình khêu gợi mình, yết hầu bất giác lăn lên lăn xuống một chút, anh bất ngờ giữ chặt lấy cô, sau đó ấn đối phương xuống sofa.
Trong lúc xoay chuyển, thiếu niên khẽ lắc đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đang tiến sát lại gần, cô có phần lúng túng né người.
Buổi tối, cô vốn chỉ mặc một chiếc áo ngủ cổ tròn, bây giờ do hàng loạt hành động vữa nãy của anh, cổ đã bị kéo xộc xệch, mặc dù phần quan trọng không hề lộ ra nhưng đã hở ra một vùng xương quai xanh trắng ngần.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, bất giác nuốt nước miếng sau đó chừng mắt nói: "Chú út, khả năng tự kiềm chế của chú kém quá, cháu mới chỉ hôn chú một cái mà thôi."
Người đàn ông nghe vậy liền phì cười, ghé sát bên tai cô thì thầm: "Cậu nên biết tôi không có sức kháng cự trước cậu."
Diệp Sơ Dương: "…"
Mẹ kiếp.
Lời tình cảm…
Đúng mùi mẫn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mắt trắng ngần của thiếu niên thấp thoáng ửng hồng, khiến Diệp Tu Bạch không khỏi nhướng mày.
Anh lại giơ tay ra chọc nhẹ lên má thằng nhóc nhà mình sau đó kết luận chắc như đinh đóng cột: "Cậu đỏ mặt rồi!"
Diệp Sơ Dương: "Cảnh cáo chú nhé, chú có giỏi thì hãy nói lại một lần nữa xem? Ai đỏ mặt!"
Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lát mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi."
Vừa dứt lời anh liền cúi đầu hôn cô.
Khi môi chạm môi, thiếu niên dường như còn thấp thoáng nghe được tiếng cười khe khẽ của anh.
Sau vài phút, cô chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông trước mặt, anh nhìn thấy khóe mắt
ửng đỏ của thằng nhóc nhà mình, chỉ cảm thấy trong lòng rạo rực.
Rõ ràng biết rằng mọi thứ hiện tại vẫn không đủ, rõ ràng biết rằng bây giờ vẫn còn quá sớm nhưng anh vẫn thường không thể kiềm lòng được.
Diệp Tu Bạch cho rằng thằng nhóc nhà mình đâu phải là một đứa nhóc, rõ ràng là một tiểu yêu tinh.
Anh nghĩ như vậy lại bật cười.
***
Sáng ngày thứ ba, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ăn trưa xong liền lên được về lại biệt thự nhà họ Diệp.
Trên đường đi, Diệp Tu Bạch cũng không nhắc nhở Diệp Sơ Dương điều gì.
Bởi trước tiệc tất niên hàng năm Diệp Sơ Dương đều có tham gia.
Hơn nữa trong số các thiếu gia nhà họ Diệp, chỉ có Diệp Sơ Dương là người duy nhất có thể tham gia.
Theo tình hình những năm trước, mấy ngày này một vài người ít gặp cũng sẽ xuất hiện.
Ví dụ như ba của Diệp Sơ Dương là Diệp Hành Nhiên.
Ví dụ như chú hai của Diệp Sơ Dương là Diệp Hồng Quân.
Hai thành viên này của nhà họ Diệp, một người quanh năm chơi bời trác táng, một người quanh năm ăn chay niệm phật. Nếu như bình thường tuyệt đối sẽ không thể gặp được.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, nhìn cảnh sắc thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại.
Thực ra cô rất hiếu kì không biết ba ruột của Diệp Sơ Dương trông như thế nào.
Nghĩ vậy cô liền bật cười quay đầu lại hỏi: "Chú út, ba của cháu hôm nay có về không?"
"Ừ." Diệp Tu Bạch đáp một tiếng.