Hậu quả của mối quan hệ tốt vẫn không được nhờ vả là sau bữa cơm tối, Diệp Tu Bạch lén lén lút lút mò vào phòng ngủ của thằng nhóc nhà mình.
Kết quả, Diệp Tu Bạch mò vào chưa đầy một phút, còn chưa kịp sám hối với vợ mình, cửa phòng ngủ của Diệp Sơ Dương được gõ vang.
Diệp Sơ Dương liếc nhìn một phen người đàn ông của mình, sau đó lạnh nhạt lên tiếng "Ai vậy".
Giây kế, tiếng cười lạnh của Diệp Hành Nhiên vọng vào.
"Ba con. Con trai à, bảo cái thằng mặt dày không biết xấu hổ núp trong phòng con cút ra đây cho ba! Nếu không ông gọi người vào đó!"
Diệp Sơ Dương: "..."
Diệp Tu Bạch: "..."
Nghe được câu nói này của Diệp Hành Nhiên, Diệp Sơ Dương quay người, lưng tựa vào vách cửa, vẫy tay gọi người đàn ông đang ngồi trên giường cô, "Chậc, chú út à chú út, đi ra đi. Tám chuyện với ba cháu về triết lý nhân sinh về lý tưởng tương lai đi?"
"Tôi không có gì muốn nói với anh ta hết. Cuộc đời tôi đều thuộc về cậu, lý tưởng là muốn cưới được cậu."
Trong giây phút quan trọng như vậy, Diệp Tu Bạch phát huy triệt để bản lĩnh nói lời ngon ngọt, tỏ rõ nỗi niềm về mục tiêu và hoài bão cuộc đời một cách chân thật tận đáy lòng thổ lộ hết cho thằng nhóc nhỏ nào đó biết tường tận.
Không thể phủ nhận, Diệp Sơ Dương nghe xong khóe mắt bất chợt co giật vài cái.
Sau đó, trong lúc cảm thán những khi Diệp Tu Bạch nói chuyện trăng hoa thật nhàm chán, thiếu niên chỉ phủi tay: "Được rồi, cháu biết ý của chú rồi. Nhưng bây giờ mời chú lặp lại lần nữa mục tiêu và triết lý cuộc đời này của chú cho ba cháu nghe đi. Cháu cảm thấy ba sẽ vui lắm đó."
Dứt lời, Diệp Sơ Dương trực tiếp bước đến trước mặt người đàn ông, kéo tay anh lên, sau đó dùng đôi tay đẩy lưng anh, đẩy ra tới tận cửa phòng, mở cửa, cười hi hi bảo: "Cháu đợi chú trở lại xin lỗi cháu sau."
Nghe thế, Diệp Tu Bạch chưa kịp lên tiếng, Diệp Hành Nhiên khoanh tay đứng ngoài kia đã hừ lạnh lùng, mặt không cảm xúc nói: "Không tồn tại đâu."
Sau đó, lôi cổ áo của Diệp Tu Bạch rời khỏi.
Thật ra, nói là lôi
đối phương đi, tay của Diệp Hành Nhiên chỉ chạm sơ qua cổ áo của Diệp Tu Bạch.
Đến phòng sách không một bóng người, Diệp Hành Nhiên đóng cửa, khoanh tay, cười khẩy một phen: "Làm hơi lố rồi đó? Đêm hôm khuya khoắt định lẻn vào phòng bảo bối của tôi? Diệp Tu Bạch chú càng lúc càng mặt dày rồi đó."
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn ông: "Cậu ấy là của em."
Diệp Hành Nhiên: "Phặc, tôi chưa nắm tay nó trao đến tay chú thì vẫn là của nhà tôi. Nhưng ba người đàn ông đứng ở lễ đường thành hôn có phải hơi kì quái không? Nếu không tôi cho Tiểu Cửu tiếp tục đi làm hại con gái nhà lành người ta cho xong chuyện."
"Diệp Hành Nhiên." Người đàn ông bỗng lên tiếng: "Anh có tin em kể toàn bộ câu chuyện cho cậu ấy biết?"
Diệp Hành Nhiên: "... Chú được lắm."
Vừa dứt ba chữ, Diệp Hành Nhiên vẫn không nhịn được liếc đối phương hai nháy.
Gã khốn Diệp Tu Bạch này, bây giờ dám cả gan uy hiếp ông?
Nhưng không thể phủ nhận, sự uy hiếp này quả thật chạm trúng chỗ đau.
Diệp Hành Nhiên tức lắm, nhưng chỉ có thể đứng yên giẫm chân tại chỗ.
Trông bộ dạng ông như vậy, Diệp Tu Bạch cười đểu một tiếng: "Được rồi. Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước đây."
Nghe thế, Diệp Hành Nhiên vội vàng bảo: "Đừng, tôi còn có chuyện định bàn với chú. Ngày mai ả Bách Minh Nguyệt chết tiệt kia sẽ đến đây, chú để ý coi ngó xíu. Đừng để bà ta biết được mối quan hệ của chú và Tiểu Cửu."
Bách Minh Nguyệt hận Diệp Tu Bạch thấu xương, nếu biết Diệp Sơ Dương đến với Diệp Tu Bạch, ai biết sẽ bày trò gì làm hại đến bảo bối của ông.