Diệp Hành Nhiên biết rõ Bách Minh Nguyệt thuộc hạng người ra sao, Diệp Tu Bạch đương nhiên cũng hiểu rõ.
Vì vậy, anh không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh gật nhẹ đầu.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sơ Dương thức dậy liền phát hiện trong phòng khách có thêm một người.
Người đàn bà mặc chiếc đầm dài màu đỏ, áo khoác đặt một bên, khuôn mặt tinh tế sắc xảo, đúng vậy, chính là Bách Minh Nguyệt.
Không biết có phải do thời gian còn sớm, phòng khách ngoại trừ Bách Minh Nguyệt ra không còn một bóng người nào khác, cho dù quản gia của nhà họ Diệp cũng chẳng thấy. Bỗng Diệp Sơ Dương có chút thương xót cho bản thân.
Sao biết lựa thời gian có mặt ở đây quá vậy?
Cô than nhẹ trong lòng, đang định có nên quay người bỏ đi hay không, kết quả cô bắt gặp người phụ nữ vốn dĩ đang ngồi trên ghế đã đứng dậy, và còn cười vẫy tay với cô: "Tiểu Cửu."
Diệp Sơ Dương: "..." Thôi bỏ đi bỏ đi, né không được.
Thiếu niên tiến lên một cách chậm chạp, đi đến trước mặt Bách Minh Nguyệt ngồi xuống ngay vị trí đối diện: "Mẹ."
"Ừ, nghe nói gần đây con đang đóng một bộ phim? Hình như không rãnh đến công ty để thực tập?" Bách Minh Nguyệt cau mày, đôi mắt đan phượng bộc lộ rõ ràng vẻ bất mãn.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương ngó lơ, và giọng điệu lạnh nhạt, thái độ hờ hững: "Con là diễn viên, đâu phải tổng giám đốc công ty, công việc chính lợi hại.
"Đóng phim đó. Nếu không con đi học ngành điện ảnh chi? Vả lại khó khăn lắm con mới phát triển có được vị trí đứng riêng của con ngày hôm nay, nếu vì vậy mà bỏ cuộc. Chẳng phải khó ăn nói lắm sao."
Diệp Sơ Dương vừa nói, vừa chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội.
Nói thật lòng, trước kia cô có ý định trêu chọc một tí với Bách Minh Nguyệt, nhưng bây giờ cô làm biếng tiếp đãi đối phương lắm.
Chỉ là, không tiếp thì không được.
Cô thật sợ ép Bách Minh Nguyệt quá, trực tiếp khiến bà ta chạy tới chỗ Diệp lão nói hết toàn bộ câu chuyện, lúc đó chắc Diệp lão bị hù dọa phát khiếp đến nỗi
qua đời mất.
Khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, sau đó chuyển chủ đề: "Mẹ tới đây, sao không thấy quản gia mọi người đâu hết vậy?"
Bách Minh Nguyệt nghe vậy, nụ cười trên mặt bỗng trở nên gượng gạo.
Sao bà ta không biết người nhà họ Diệp không hoan nghênh bà đến đây kia chứ?
Nhưng thân là con dâu của nhà họ Diệp, nếu khoảng thời gian ăn tết vẫn không có mặt, thì những quý bà khác trong giới thượng lưu sẽ đánh giá bà ra sao?
Bách Minh Nguyệt xem như chả nghe thấy gì, chỉ cười hỏi: "Tiểu Cửu, mẹ nghe nói ba con cũng ở đây đúng không?"
"Đúng vậy. Mẹ định đi tìm ba sao?" Diệp Sơ Dương chớp lấy chớp để đôi mắt đào hoa, ngây thơ hỏi.
Tuy Diệp Sơ Dương không rõ giữa Bách Minh Nguyệt và Diệp Hành Nhiên đã xảy ra vấn đề gì, và có biết cũng chẳng rõ tường tận cho lắm. Nhưng cô cảm giác thật ra Bách Minh Nguyệt rất thích Diệp Hành Nhiên.
Còn gã công tử đào hoa Diệp Hành Nhiên kia, tâm tư ra sao hơi khó đoán.
Trông bộ dạng háo sắc suốt ngày của ông ta, Diệp Sơ Dương đoán mò chắc cốt truyện cẩu huyết giữa Bách Minh Nguyệt và Diệp Hành Nhiên là em yêu anh nhưng anh không yêu em anh chỉ yêu những người đẹp ở ngoài kia.
Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ, bèn thấy Bách Minh Nguyệt cười lắc đầu: "Không cần đâu, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Cho dù Bách Minh Nguyệt không được Diệp Hành Nhiên yêu thích ra sao đi chăng nữa, nhưng vẫn được Diệp Hành Nhiên cưới hỏi đàng hoàng, cho nên có phòng ngủ ở nhà họ Diệp không phải là điều kì lạ gì.
Tuy rằng bà ta đáng lẽ phải ở chung phòng với Diệp Hành Nhiên mới đúng.