Vốn là một người trung thành với chủ nghĩa duy vật, Mạt Đình Xuyên vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy đám sương khí màu trắng kia.
Còn Cát Trung Thông đứng bên cạnh dường như cũng đoán ra được suy nghĩ của Mạt Đình Xuyên, anh lập tức cười rồi bước tới trước mặt hai người đàn ông xuất chúng giải thích: “Đây là linh khí, vạn vật đều có linh. Bình thường thì rất ít thầy phong thuỷ có thể tích tụ được nhiều linh khí như vậy.”
Cát Trung Thông vừa nói xong, cảnh tượng xuất hiện trước mắt lập tức khiến anh ta không thể không cảm khái thêm lần nữa.
Ngoài việc linh khí của cỏ cây hoa lá tích tụ lại thành một khối thì linh khí cũng bắt đầu khuếch tán từ người Diệp Sơ Dương. Nhưng điều khiến người ta phải bất ngờ đó là nồng độ linh khí phát ra từ trên người Diệp Sơ Dương rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều.
Trong phút chốc, ánh mắt mà Cát Trung Thông nhìn Diệp Sơ Dương càng thêm khâm phục và trở nên phức tạp.
Từng giây từng phút một trôi qua, linh khí bao trùm vây xung quanh dường như có nhận thức vậy, chúng tựa như rồng bay trấn áp lên tượng Khổng Tử đang chuyển động trên pháo đài.
Trong tích tắc, tất cả mọi người sững lại.
Bọn họ nghe thấy rất rõ một tràng gầm thét phẫn nộ.
Âm thanh đó dường như tràn ngập nộ khí vô tận cùng sự bất mãn không cam tâm.
Cát Trung Thông chau mày lại, anh ta đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy thân người của cậu thiếu niên đang khoanh chân ngồi dưới đất run rẩy rồi phụt ra một ngụm máu.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Diệp Tu Bạch và Mạt Đình Xuyên tối sầm lại.
Diệp Sơ Dương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tối đen lướt về phía ba người đứng bên cạnh, giọng cô khàn đặc lại: “Qua đây.”
Lúc trước Diệp Sơ Dương từng nói để ba người họ ở lại đây có thể sẽ có lúc dùng tới, bây giờ nghe thấy hai chữ phát ra từ cô, ba người họ không chút do dự chạy tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, học cách cô khoanh chân ngồi xuống dưới đất.
“Nhắm mắt, suy tưởng, đừng kháng cự lại tôi.”
Cậu thiếu niên nói câu này xong lại nhắm mắt lại.
Cảnh tượng ban nãy lại phát sinh thêm một lần nữa, chỉ có điều linh khí lần này được phát ra từ phía ba người Cát Trung Thông.
Nếu lúc này có người đứng bên ngoài, dĩ nhiên sẽ thấy được tình
trạng linh khí của ba người họ.
Cát Trung Thông tuy là thầy phong thuỷ nhưng điều bất ngờ là linh khí của ông ta lại không bằng Diệp Tu Bạch và Mạt Đình Xuyên.
Trong ba người thì linh khí của Diệp Tu Bạch là nhiều nhất.
Linh khí của ba người họ hội tụ vào tượng Khổng Tử.
Mặt trời chính ngọ phía chân trời đang hạ xuống từng chút một, bầu trời dần chuyển thành hoàng hôn, ráng chiều ngợp trời in thành một vệt màu đỏ.
Đúng lúc này, bốn người ngồi trên đất đột nhiên nghe thấy một tiếng gào khóc ai oán~~~
Ngay tức khắc, tiếng gào ai oán đó liền im bặt.
Bốn người dường như mở mắt cùng lúc.
Sau đó, ba người Cát Trung Thông liền nhìn thấy vô số linh khí từ tứ phương tám hướng điên cuồng xông về phía Diệp Sơ Dương, rồi nó lại điên cuồng nhập vào trong người cô. Đôi mắt u tối của của cậu thiếu niên lập tức lóe lên những tia sáng màu vàng.
Một luồng sáng màu vàng lấp ló giữa trán cô.
Cát Trung Thông thấy vậy, anh ta bị shock thật sự.
“Cậu ấy mở thiên nhãn rồi.” Anh ta khẽ lẩm bẩm nói.
Thiên nhãn thuộc tâm nhãn, là một loại của tâm nhãn, mở thiên nhãn sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ mà người thường không thấy được, bao gồm cả linh khí, sát khí, oán khí, thậm chí là cả ma quỷ.
Người có thiên nhãn thì ngũ quan cảm giác nhạy bén hơn người khác rất nhiều.
Có thể nói rằng, thiên nhãn chính là một sở trường của thầy phong thuỷ.
Nhưng sở trường này không phải ai cũng có được.
Kể cả mang danh Huyền Môn – nơi khởi nguồn của phong thuỷ thì cũng không có quá năm người có thể mở được thiên nhãn.
Thế nhưng chính vào giờ phút này, Diệp Sơ Dương lại mở thiên nhãn?