Quả thực là Cát Trung Thông cảm thấy mình không thể hiểu được giới trẻ hiện nay.
Vốn tưởng Diệp Sơ – môn chủ Huyền Môn của bọn họ đã chất lắm rồi, tuổi còn trẻ mà đã mở được thiên nhãn, ngồi lên ngôi vị môn chủ Huyền Môn, tuy rằng cô tuổi còn trẻ đã sớm tạ thế nhưng cũng không ai có thể phủ nhận được huy hoàng trong quá khứ của cô.
Thế nhưng giờ đây, một cậu thiếu niên còn ít tuổi hơn cả Diệp Sơ cũng mở được thiên nhãn?
Bây giờ thiên nhãn là rau ngoài chợ à?
Muốn mua là mua được sao?
Cát Trung Thông trầm tư.
Khi anh ta còn đang trầm tư suy nghĩ thì Diệp Sơ Dương đã đứng dậy.
Cậu thiếu niên quay về bên chú út nhà mình, để ý thấy thần sắc lo lắng của anh liền nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cháu không sao đâu. Cháu khỏe lắm, cường tráng tới mức có thể đập chết một con bò đây này.”
Diệp Tu Bạch: “……”
Mạt Đình Xuyên: “……”
Nếu người trước mắt không phải tên nhóc nhà mình thì Diệp Tu Bạch chỉ muốn nói với đối phương một câu: “Thế cậu đi chết đi, xem xem cậu hay bò lợi hại hơn.”
Nghĩ vậy nhưng Diệp Tu Bạch vẫn cố nuốt câu này vào trong bụng.
Lúc này, Cát Trung Thông vừa hoàn hồn lại, anh ta không kiềm chế được mà bật hỏi.
“Diệp đại sư, ngài mở thiên nhãn phải không?”
Tuy ban nãy Cát Tư Thông đã nhìn thấy nhưng nhìn là một chuyện, chứng minh lại là chuyện khác.
Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói câu này xong, cô bất giác sờ lên ấn đường của mình.
Ấn đường của cô chẳng có gì, sờ lên cũng vậy.
Nhưng thân là chủ nhân của thể xác này, Diệp Sơ Dương biết rõ cơ thể của mình đã có thay đổi gì.
Đúng vậy, y như lời Cát Trung Thông nói, quả thật cô đã mở thiên nhãn.
Cậu thiếu niên cười khẽ một tiếng: “Ừm. Xem ra thiên đạo rất nể mặt tôi.”
Nghe vậy, Cát Trung Thông lại cảm khái từ đáy lòng một lần nữa.
Thiên đạo dĩ nhiên là nể mặt rồi.
Phải biết là lần này Diệp Sơ Dương đã cứu lấy tính mạng của người dân của cả thành phố W. Công đức như vậy thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ, thiên đạo thưởng cho cô một phần thưởng như vậy âu cũng xứng đáng.
Cát Trung Thông cười cười rồi nói: “Vừa nãy tôi thấy công pháp mà Diệp đại sư
tu luyện có chút giống với Huyền Môn của tôi, Diệp đại sư cũng là người trong Huyền Môn sao?”
Trong giới phong thuỷ của họ, môn phái khác nhau sẽ có công pháp tu luyện khác nhau.
Không chỉ phong thuỷ mà những giới khác cũng vậy.
Cũng giống như đạo lý trong võ học ngày xưa phân thành: Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm.
Diệp Sơ Dương nhìn Cát Trung Thông, cô biết rõ là đối phương vô cùng tò mò về thân phận của mình. Nếu lúc này đối phương đã thấy được mối liên quan giữa cô và Huyền Môn rồi thì Diệp Sơ Dương cũng không giấu nữa, cô chỉ cười rồi nói lại những lời mà cô từng nói với Lương Thanh Bình thuật lại một lượt với Cát Trung Thông.
“Chẳng giấu gì Cát lão, tôi và Diệp môn chủ từng có duyên gặp gỡ một lần, sau đấy cô ấy thấy thiên tư của tôi không tồi nên đã chỉ bảo cho tôi một thời gian.”
Ai cũng biết Diệp Sơ thích xuất môn ngao du, vì vậy nên một người bình thường có thể gặp được Diệp Sơ là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Cũng giống như Lương Thanh Bình, Cát Trung Thông cũng không hề nghi ngờ cách nói này của Diệp Sơ Dương.
Cát Trung Thông chỉ cười nói: “Xem ra chúng ta cũng có thể coi như là đồng môn, Diệp đại sư quả nhiên là thiếu niên hào kiệt.”
“Cát lão quá lời rồi, tôi không dám nhận.” Diệp Sơ Dương cười với đối phương rồi quay sang Diệp Tu Bạch đang đứng cạnh mình, dường như cô cảm thấy đối phương vẫn không yên tâm về vết thương của cô nên nhỏ tiếng giải thích: “Thật sự cháu không sao mà, sau này sau khi Tề Anh bị tiêu diệt thì linh khí từ tứ phương sẽ khôi phục lại vết thương của cháu.”