Diệp Sơ Dương mấp máy môi định nói gì, kết quả vô tình liếc nhìn thấy mộ người nằm ngoài dự liệu đang đứng ở cửa tiệm cà phê bên kia đường.
Ngay sau đó cô lập tức thu lại toàn bộ những lời từ chối sắp sửa nói ra miệng, Diệp Sơ Dương gật đầu: "Được thôi, vậy chúng ta tới tiệm cà phê bên kia đường."
Tạ Linh Tê nghe Diệp Sơ Dương nói vậy dường như không kịp phản ứng.
Cô ta hoàn toàn không ngờ Diệp Sơ Dương lại dễ dàng đồng ý nói chuyện tới vậy.
Có điều những điều này không quan trọng, quan trọng là Diệp Sơ Dương đồng ý nói chuyện với cô ta.
Thế là Tạ Linh Tê gần như không hề do dự, đi theo Diệp Sơ Dương tới tiệm cà phê đối diện.
Cũng không biết có phải Diệp Sơ Dương quá may mắn hay không, khi hai người vừa bước tới cửa tiệm cà phê, người bị Diệp Sơ Dương nhắm tới kia vừa hay đang nghe điện thoại, vì thế Diệp Sơ Dương hoàn toàn không bị đối phương phát giác.
Đặc biệt chọn một vị trí ở góc khuất ngồi xuống, Diệp Sơ Dương ngồi quay lưng lại với cửa lớn, sau đó ra hiệu cho Tạ Linh Tê cũng ngồi xuống.
Tạ Linh Tê liếc nhìn vị trí Diệp Sơ Dương chọn và cũng không nói gì.
Những nhân vật của công chúng như họ, khi chọn chỗ ngồi thông thường đề chọn những góc khuất ở trong góc thế này. Vì những nơi này không dễ bị người khác phát giác.
Tạ Linh Tê cho rằng Diệp Sơ Dương nghĩ cho hai người họ, nhưng cô ta không biết rằng đối phương chẳng qua chỉ muốn tìm vị trí tốt để quan sát tình hình mà thôi.
Nói ra vị trí của Diệp Sơ Dương đúng là rất tốt.
Trước mặt là cửa kính, vừa hay có thể nhìn thấy người đứng bên ngoài cửa. Lưng quay về phía những bàn khác trong tiệm cà phê, vạn nhất người kia bước vào cũng có thể quang minh chính đại nghe trộm mà không hề có áp lực tâm lý.
Tạ Linh Tê đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Diệp Sơ Dương, vì thế sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Diệp Tử, tôi muốn cầu xin cậu giúp tôi lần này, chỉ một lần này thôi."
Diệp Sơ Dương bất ngờ
nghe được câu này: "..."
Không phải, cảnh tượng lúc này sao mà quen tới vậy?
Hình như từ rất lâu rồi, cô và Tạ Linh Tê cũng ngồi trong tiệm cà phê, cũng nói những lời như vậy?
Diệp Sơ Dương lặng lẽ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt.
Chắc là vì việc của Vu Vũ Hân nên thời gian vừa qua Tạ Linh Tê sống rất cực khổ. So với trước đây, gương mặt cô ta nhợt nhạt ít nhiều, cơ thể nhìn cũng có vẻ gầy hơn trước.
Có điều...
Những hậu quả này không phải là cô ta tự chuốc lấy sao?
Diệp Sơ Dương thư thái dựa vào sau ghế, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt đối phương, cô thờ ơ nói: "Tôi còn nhớ khi trước hai chúng ta cũng từng thế này, chị bảo tôi giúp chị nhưng tôi không giúp."
"Đúng, vì thế tôi đã chọn con đường khác."
"Lẽ nào không phải trước khi chúng ta nói chuyện chị đã lựa chọn xong rồi sao?" Diệp Sơ Dương nghe thấy Tạ Linh Tê nói vậy bất giác muốn cười: "Tạ Linh Tê, khi đó câu trả lời của tôi là gì, bây giờ vẫn là câu trả lời đi."
Lời Diệp Sơ Dương nói nghe rất vô tình.
Chí ít sắc mặt Tạ Linh Tê lập tức tái mét.
"Tại sao? Diệp Sơ Dương, tại sao cậu không đồng ý giúp tôi dù chỉ một lần? Bây giờ tôi đã rơi vào bước đường này rồi mà cậu vẫn không chịu giúp tôi."
Nghe những lời chất vấn như vậy, Diệp Sơ Dương mỉm cười: "Lúc trước Trình Tử Giai không phải đã giúp chị sao? Chị cầu xin tôi không bằng đi cầu xin cô ta."
Thực ra lời Diệp Sơ Dương nói cũng không sai.
Bởi khi Tạ Linh Tê vừa lấy được vai "Mai Phượng Viên", thái độ khi đó rõ ràng là có thể gọi Trình Tử Giai là mẹ.