Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 483


trước sau

Diệp Sơ Dương vẫn nhớ như in dáng vẻ của Tạ Linh Tê và Trình Tử Giai ngồi gần nhau nói về việc giúp đỡ giành vai diễn khi đó.

Vì thế nếu như Tạ Linh Tê còn chút sĩ diện.

Đáng tiếng cô gái này không biết sĩ diện.

Diệp Sơ Dương nói xong liền lạnh lùng nhìn cô ta.

Tạ Linh Tê cũng nhìn cô.

Một lát sau, cô gái trầm ngâm một hồi liền lên tiếng nói: "Cậu thật sự không giúp tôi sao? Diệp Sơ Dương, tôi biết cậu có khả năng này."

Nghe vậy thiếu niên liền bật cười. Cô rất nghiêm túc lắc đầu với Tạ Linh Tê, nói từng chữ một: "Tạ Linh Tê, tôi cho rằng chị hơn quá xem trọng tôi rồi. Tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể đi khống chế dư luận được chứ?"

Nếu như là việc khác, Diệp Sơ Dương nghĩ có lẽ cô thực sự có năng lực giúp cô ta che giấu một vụ bê bối.

Nhưng việc này của Tạ Linh Tê, cho dù cô đồng ý giúp đỡ thì cũng thực sự không thể giúp nổi đối phương.

Người của xã hội hiện tại đều đang chống lại Tạ Linh Tê, Diệp Sơ Dương có thể làm gì được chứ? Xen vào nói một câu "Ồ, thực ra Tạ Linh Tê cũng không có gì sai, cô ấy chỉ là người vô tội" sao?

Đó chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?

Bởi lúc trước sau khi xảy ra vụ việc Vu Vũ Hân, Diệp Sơ Dương chấp nhận phỏng vấn từng nói về nhân quả luân hồi.

Hơn nữa, Diệp Sơ Dương cô đâu phải là thần, sao có thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác?

Điểm này, Diệp Sơ Dương vẫn rất tự biết thân biết phận.

Tạ Linh Tê nghe xong lời thiếu niên nói liền lên tiếng: "Tôi biết ý của cậu. Tôi cũng không cần cậu lên tiếng giải thích giúp. Chỉ xin cậu có thể giúp tôi giới thiệu một kịch bản, tôi cần vai diễn."

Bao nhiêu ngày qua, Tạ Linh Tê cũng biết thanh danh của mình thực sự đã bị hủy hoại.

Nhưng cho dù như vậy cô ta vẫn muốn tiếp tục phát triển trong giới này.

Cô ta tìm vô số kịch bản, nhưng không đạo diễn nào chịu nhận cô ta.

Điều này khiến Tạ Linh Tê
cảm thấy vô cùng thất bại.

Tại sao những báo ứng này lại đổ lên người cô ta?

Rõ ràng cô ta cũng là một người bị hại. Rõ ràng trước khi Vu Vũ Hân xảy ra chuyện cô cũng không biết hoàn cảnh của Vu Vũ Hân là vậy, cô cũng không biết sức chịu đựng của Vu Vũ Hân lại kém tới vậy.

Nếu như khi đó Vu Vũ Hân tới tìm cô và nói toàn bộ sự việc cho cô nghe, nói hết mọi nỗi khổ cực cho cô nghe, cô cũng sẽ trả lại vai diễn cho Vu Vũ Hân.

Vì thế rốt cuộc cô đã sai ở đâu?

Tạ Linh Tê cho rằng mình không sai, thậm chí còn là một người bị hại vô tội, vì thế lúc này mới quang minh chính đại tới cầu xin Diệp Sơ Dương.

"Tìm một kịch bản cho chị? Tôi đâu phải đạo diễn biên kịch?" Diệp Sơ Dương nghe xong yêu cầu của đối phương lập tức phì cười, "Chị lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi có thể tìm được?"

Thực ra về điểm này, Diệp Sơ Dương cũng rất hiếu kì.

Phải biết rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, nhân vật nam phụ số ba có được cũng là nhờ đạo diễn Kim Hải Thái, cuối cùng vẫn là tự mình giành được vai diễn. Sao Tạ Linh Tê lại cứ cho rằng cô rất lợi hại, có thể giúp được cô ta chứ?

Diệp Sơ Dương nghĩ vậy, liền giơ một tay chống cằm, chăm chú nhìn cô ta: "Lần cuối cùng nói với chị, tôi không giúp được."

Vừa dứt lời, Tạ Linh Tê lập tức im lặc, lặng lẽ nhìn Diệp Sơ Dương.

Một lát sau cô ta liền bật cười, sau đó lấy điện thoại ra không biết làm gì, rồi để điện thoại ra trước mặt Diệp Sơ Dương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện