Edit: Snow
Không giống nhau, chính xác là có chút không giống.
Hắn và Hằng Việt làm đồng bọn nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng hiểu rất rõ tính tình của Hằng Việt, nếu là đổi thành trước kia, hắn trở về nhất định trước hết là chú ý đến gương mặt bị thương của mình.
Nhưng mà giờ này khắc này, không chỉ không xuýt xoa gương mặt mình, thậm chí đối với lời này của hắn đều có vẻ không kiên nhẫn.
Có như vậy trong nháy mắt, trong lòng gã đàn ông áo đen tức khắc dâng lên một cổ ý tưởng kỳ quái, hắn lại lần nữa trên dưới nhìn quét qua Hằng Việt một lần nữa, sau đó dùng một loại ngữ khí ý vị thâm trường hỏi, “Tôi hỏi thật, không phải là cậu thật sự thích Diệp Sơ Dương đấy chứ?”
Nói, hắn dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng nói, “Bất quá nếu là thật sự, Diệp Sơ Dương lớn lên xác thật là khá xinh đẹp, xu hướng giới tính người này cũng có chút vấn đề, cậu thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.”
Hằng Việt: “……”
Nghe gã đàn ông áo đen càng ngày nói càng kỳ cục, Hằng Việt cuối cùng chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ngay sau đó liền nói, “Anh không nói lời nào, không ai nói anh câm đâu.”
“Như thế nào, tức giận à? Tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Cậu cũng nên biết Diệp Sơ Dương đối với lão bản có ý nghĩa gì. Cho nên tôi xin khuyên cậu một câu, chẳng sợ cậu ta tốt như thế nào, cậu thật sự thích cậu ta, cậu cũng không thể động tình với cậu ta, nếu không cậu nên biết hậu quả là cái gì.”
Gã đàn ông áo đen như cũ vẫn duy trì bộ dáng lười biếng, nhưng mà lời nói ra nói lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hắn thật sâu nhìn chằm chằm cậu trai trẻ trước mắt, rốt cuộc vẫn là cảnh cáo đối phương.
Nhưng mà đối với ánh mắt này, Hằng Việt lại chỉ là khinh thường nhìn lại.
Cậu ta nhàn nhạt liếc mắt đối phương, xoay người rời đi.
Thấy thế, người đàn ông áo đen cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, cũng đi theo cùng nhau đi tới.
Bên này phát sinh một loạt sự tình, Diệp Sơ Dương cùng Đoạn Kiệt tự nhiên là không biết.
Giờ phút này Diệp Sơ Dương đang ngồi trong một quán cà phê, đối diện với cô là Ôn Phi V hồi lâu không thấy.
“Ý cậu nói là, lúc trước
ở quán bar Truy Quang gặp được cậu phục vụ kia, hôm qua lại xuất hiện ở trước mặt cậu, vẫn là cậu ra tay anh hùng cứu mỹ nhân?”
Ôn Phi Vũ khóe miệng run rẩy cường điệu chuyện vừa rồi Diệp Sơ Dương nói với anh, trên mặt biểu tình muốn kỳ quái như thế nào liền kỳ quái như thế ấy, “Tôi nói này Diệp công tử, nhân gia người ta đây là tính toán ăn vạ cậu không đi rồi nha.”
Diệp Sơ Dương: “…… Hắn ta vì cái gì ăn vạ ta không đi trong lòng cậu chẳng lẽ không đếm được?”
Ôn Phi Vũ: “Có có có, không chỉ đếm số, còn có acd chữ nữa.”
Nói chuyện, Ôn Phi Vũ sờ sờ cái mũi của mình, ngay sau đó liền mở miệng nói đến chuyện khác, “Cho nên về chuyện Bách Minh Nguyệt muốn tìm cậu ta làm tình nhân chuyện này cậu thấy thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương trầm tư một chút.
Thiếu niên một tay bám lấy cằm mình, ánh mắt hơi hơi lập loè, âm thanh nhạt nhẽo nói, “Vốn dĩ tôi cho rằng Hằng Việt là người của Bách Minh Nguyệt, nhưng là hiện tại xem ra, cậu ta và Bách Minh Nguyệt cũng không có quan hệ quá lớn.”
“Nếu cậu ta không phải là người của Bách Minh Nguyệt, thì còn có thể là người của ai? Gần nhất không phải Bách Minh Nguyệt định cho cậu một đòn sao?” Ôn Phi Vũ hỏi.
Theo như lời này của Ôn Phi Vũ, thời gian gần đây Bách Minh Nguyệt có khả năng cảm giác được đám người Diệp Tu Bạch tựa hồ có động tác gì, vì thế hành động của bà ta cũng trở nên vội vàng lên.
Đầu tiên là tiến quân vào giới giải trí, cùng Khải Trạch hợp tác.
Sau đó lại sợ ‘ nhi tử ’ của mình có dị tâm, còn tạo điều kiện cho nghệ sĩ công ty mình cũng chính là Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn tham diễn 《 khúc chung người chưa tán 》, nói đến cùng kỳ thật chính là giám thị.