Toàn bộ nguyên nhân này đều là do Bách Minh Nguyệt không tin tưởng Diệp Sơ Dương mà thôi.
Nhưng mà, lúc này cũng không trách Bách Minh Nguyệt được, vì rốt cuộc con người ai cũng đều có tính đa nghi mà.
Với Bách Minh Nguyệt mà nói, điều quan trọng nhất chính là bà muốn có được tiền và quyền của Diệp gia, cho nên những điều trên tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Những điều này, kỳ thật cũng làm cho từ tận đáy lòng Diệp Sơ Dương cũng không tin tưởng như vậy.
Căn bản Diệp Sơ Dương cảm thấy rằng nguyên nhân chính là Hằng Việt là người của Bách Minh Nguyệt.
Nhưng mà, Ôn Phi Vũ cũng cảm thấy điều này cũng có lý. Chỉ là giờ khắc này Diệp Sơ Dương tự nhiên nói như vậy, có thể hiểu là, đứng đằng sau còn có một đám người khác nữa.
Chỉ là không biết là ai thôi?
Ôn Phi Vũ nghi hoặc nhìn Diệp Sơ Dương, nhưng cũng bất ngờ khi phát hiện ra, trên mặt thiếu niên kia không hề có cảm xúc hay một sự nghi ngờ nào cả, ngược lại lại hoàn toàn bình tĩnh, giống như là đã có định liệu từ trước vậy.
Vừa thấy biểu hiện bên ngoài này của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ đại khái cũng đoán được người mà trong lòng đối phương nghĩ đến là ai.
“Cậu biết là ai à?” Ôn Phi Vũ hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thả lỏng, lười biếng dựa vào phía sau ghế, “Người có thể đối đầu với tôi lúc này, đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai người. Ngoài Bách Minh Nguyệt ra, thì còn có ai nữa chứ. Đoán được chưa?”
Khi Diệp Sơ Dương nói đến những lời này, Ôn Phi Vũ mà còn không đoán được nữa thì đúng là chỉ số thông minh có vấn đề.
Nói đi nói lại, người mà giờ phút này tranh đoạt quyền và tiền ở Diệp gia, ngoại trừ Bách Minh Nguyệt ra, không phải là chỉ còn lại tên Diệp Mộ Thành thôi sao?
Ôn Phi Vũ nheo nheo mắt, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà cảm khái một tiếng, “Tôi biết rồi, ba của cậu sinh cho cậu nhiều Togo như vậy, thật là làm khó dễ cậu mà.”
Diệp Sơ Dương: “............ Anh nói hơi quá nhẹ nhàng rồi đấy, tôi vẫn luôn cảm thấy rằng ba tôi sinh cho tôi tám người anh, quả thực chính là hành động làm tổn thương nhau đấy.”
Ôn Phi Vũ: “......” Tuy rằng cậu ta cảm thấy những lời này của Diệp Sơ Dương giống như không vấn đề gì, nhưng mặt khác lại giống như dỗi ba mình.
Điều này có phải không tốt lắm hay không vậy?
Ôn Phi Vũ hơi hơi đè nén khóe miệng đang nhếch lên, thấp giọng ho khan một tiếng, sau đó cất giọng mang theo ý cười, “Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, vì ba cậu đã sinh cho cậu nhiều anh trai như vậy, thì hơi vất vả cho cậu một chút. Cái người mà được gọi là thiên tướng, thì cũng phải chịu khổ về tâm chí, và phải rèn luyện về gân cốt mà.”
Sau khi nói xong câu này, Ôn Phi Vũ dừng một chút, trong đầu lại nghĩ ra một câu, hơn nữa hắn tự nhận là những lời này càng thích hợp hơn với hiện tại của Diệp Sơ Dương, sau đó anh ta tiếp tục nâng quai hàm nói, “Dục mang vương miện, tất thừa này trọng.” (ý nói: Muốn mang vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó. Là nặng cả về tâm trí và nặng về cái ký lô của vương miện.)
Diệp Sơ Dương: “........... tôi thật cảm ơn anh đã an ủi.”
“à, nói đi cũng phải nói lại, anh tư của cậu đã dùng mĩ nam kế để dụ hoặc cậu, vậy sao cậu cũng không dùng một mỹ nam kế? Dù gì thì cậu lớn lên cũng đẹp trai như vậy mà.” Ôn Phi Vũ nói, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trong đầu chợt lóe lên, chợt phát hiện ra ý tưởng này của mình thật phi thường, hơn nữa còn là phi thường có cấp bậc, sau đó tiếp tục cười tủm tỉm mở miệng.
“Theo tôi được biết, thì anh tư của cậu là người không mấy hứng thú với đàn bà, dù gì cũng là người sắp 30 tuổi rồi, bên cạnh đều không có bóng hồng nào, nói không chừng lại giống cậu đều thích đàn ông cũng nên.”
“Thế nào? Tôi nói có phải là rất có đạo lý không?” Ôn Phi Vũ nghiêm trang hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, sau đó chậm rãi trả lời, “Tôi cảm thấy anh lớn lên cũng không tồi, có thể làm cho tôi một việc, đó là làm cho anh ta nếm thử tư vị của anh trước xem thế nào.”