Chứng cứ trên mạng vô cùng xác thực, đương nhiên cũng không bài trừ có thể là bị bịa đặt, nhưng vì lý do an toàn, Trần Bân cảm thấy vẫn cần phải hỏi rõ ràng mới dễ làm quan hệ xã hội.Lục Ly cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn ở bên cạnh mình, khẽ gật đầu: “Có.”Trần Bân kinh ngạc, liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn một hồi sau đó lại nhìn anh: “Tại sao tôi lại không biết?”Anh ta cũng không phải là chưa ôm qua Nguyễn Nhuyễn, tại sao cho tới bây giờ chưa nhìn thấy qua chấm đen trên đuôi Nguyễn Nhuyễn.Lục Ly dừng một chút, ôm mèo ở trên người mình, lật cái đuôi của Nguyễn Nhuyễn cho Trần Bân nhìn, ở phía dưới lông màu trắng, sau khi vén ra lông bạch nhung kia, phía dưới quả thật có một cái chấm đen.Không tính là quá rõ ràng, nhưng sau khi xem, liền sẽ không quên.“Thật sự có?”“Ừ.” Cái này cũng là Lục Ly phát hiện không lâu, lúc ấy còn cảm thấy hơi kỳ quái.Chẳng qua, anh nhìn những tin tức trêи mạng đó, nhíu chặt chân mày.Chủ weibo kia, làm sao lại biết rõ ràng như vậy,”Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Mèo là cậu nhặt, đây là sự thật, mà lúc trước mèo có chủ nhân hay không, cậu cũng không rõ ràng lắm?”Lục Ly hơi ngừng lại, trầm mặc.Weibo Ái Miêu Hề Hề, vẫn đang không ngừng chuyển phát, phía dưới Weibo của Lục Ly, cũng xuất hiện rất nhiều tin nhắn, đủ loại kiểu dáng, yêu cầu Lục Ly cho một câu trả lời hợp lý.Trần Bân lúc này cũng rất sốt ruột, anh ta nghĩ nghĩ nói: “Tôi để cho phòng làm việc lên thanh minh trước, ổn định cảm xúc của những người trên mạng.”“Không cần.” Lục Ly mím môi nói: “Ngày mai tổ chức một cuộc họp báo.”“A?” Trần Bân nhíu mày: “Không cần thiết chứ?”Lục Ly cong cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn quyết định: “Trên mạng thảo luận không có ý tứ gì, nếu người nọ dám phát biểu ngôn luận như vậy, tất nhiên sẽ có dũng khí tới hiện trường giằng co, còn Nhuyễn Nhuyễn rốt cuộc có phải là mèo của cô ta hay không, ngày mai rốt cuộc sẽ thấy rõ.”Nghe vậy, Trần Bân trầm ngâm một chút, gật gật đầu: “Được, vậy phòng làm việc bây giờ sẽ phát weibo, nói một chút về cuộc họp báo ngày mai?”“Ừ.” Hơi dừng một chút, Lục Ly nói: “Thuận tiện tìm bác sĩ thú y tới.”“Người bác sĩ đã chữa trị cho Nhuyễn Nhuyễn?”“Đúng vậy, hồ sơ bệnh lý cũng mang theo.”“Được.”Trần Bân cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn ngửa đầu nhìn hai người, duỗi tay sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói: “Mày là mèo hoang đúng không.”Nguyễn Nhuyễn: “……”“Cậu đợi lát nữa nhớ cũng đăng một cái Weibo, không giải thích, nhưng ít ra cũng phải ổn định fans của cậu.”“Đã biết.”Trần Bân đi rồi, Lục Ly duỗi tay vuốt ve đầu Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên nâng Nguyễn Nhuyễn lên cao, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô.“Mày lúc trước có chủ nhân sao?”Nguyễn Nhuyễn: “……”Nói thật, cô không biết.Từ sau khi tỉnh lại, ký ức đó là của cô, còn của mèo lúc trước, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không có một chút xíu ấn tượng.Mà bây giờ, người có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có hệ thống.“Hệ thống, mi có ở đó hay không?”“Có.” Sau khi hệ thống lên tiếng, liền rơi vào rơi vào trầm mặc.“Ta có phải là mèo hoang hay không? Chủ nhân lúc trước của ta là Ái Miêu Hề Hề sao?”Hệ thống dừng một chút, giọng có chút nặng nề: “Không thể nói.”Nguyễn Nhuyễn: “…… Vì cái gì chứ? Thân phận của ta cũng không thể nói cho ta?”Hệ thống bất đắc dĩ, “Thân phận của cô chính là Nguyễn Nhuyễn mà.”Nguyễn Nhuyễn cạn lời: “Nhưng lúc trước khi ta là mèo thì sao?”Hệ thống: “……” Vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, không nói gì.“Vì sao không thể nói cho ta?”Nguyễn Nhuyễn vẫn còn không thuận theo hỏi: “A a a a a, hệ thống chết tiệt mi nói lời nào đi chứ, ta không thể để nam thần bị người khác oan uổng như vậy được, hơn nữa không phải mi nói người đầu tiên xoa đầu ta phải cùng người đó về nhà sao?”Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, nháy mắt cảm thấy đầu óc chính mình đặc biệt thanh tỉnh: “Cho nên ý của điều này là, ta không có ai nuôi, có đúng không?”Hệ thống vẫn tiếp tục trầm mặc.Nguyễn Nhuyễn tức giận đến giẫm giẫm chân: “Mi rốt cuộc nói hay không hả?” Cô sốt ruột tới sắp khóc rồi.Ngày thường Lục Ly đối với cô rất tốt, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Lục Ly nháo một chút cáu kỉnh một chút, nhưng kia đều là giả bộ.Nguyễn Nhuyễn rất thích Lục Ly, không muốn để anh chịu một chút ủy khuất.Huống chi là loại chuyện bây giờ.“Mi rốt cuộc nói hay không?”Hệ thống trầm mặc thật lâu sau, mới nói: “Nói cho cô cũng có thể, nhưng phải trả giá đại giới.”“Cái gì đại giới?”Hệ thống hơi ngừng, thấp giọng nói: “Điểm tích lũy trước kia của cô, phải trừ mười điểm.”“Có thể, không thành vấn đề.” Nguyễn Nhuyễn không chút suy nghĩ đáp ứng, cái này có khó khăn gì, chỉ là làm nhiều thêm mấy nhiệm vụ mà thôi, trễ mấy ngày biến trở về người mà thôi..Cô cũng không có quan hệ gì, chỉ cần Lục Ly không có việc gì là tốt rồi.Hệ thống nghẹn nghẹn: “Cô liền sảng khoái đồng ý như vậy? Lúc trước không phải vẫn luôn lẩm bẩm muốn nhanh chóng biến trở về thành người sao?”Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý vẫy vẫy tay: “So sánh với danh dự của nam thần, hoãn mấy ngày biến trở về thành người cũng không có quan hệ nhiều lắm.”Chủ yếu là bởi vì, chuyện này liên lụy tới trên người mình, cho nên Nguyễn Nhuyễn gấp không chờ nổi muốn biết đáp án, muốn Lục Ly an lòng.“Không phải.”“Ừ.” Nguyễn Nhuyễn cả kinh, nhanh chóng hỏi đến: “Ta đây thật sự là mèo hoang?”“Xem như vậy.”Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhíu mày: “Cái gì gọi là xem như vậy?”Hệ thống giải thích cho cô: “Dù sao không phải là người khác nuôi mèo là đủ rồi.”“Ồ ồ tốt.”“Chấm đen trên đuôi của cô, cô không phải cũng quên đi tại sao lại có chứ?”Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô thật đúng là quên mất.Hệ thống cạn lời, nhắc nhở cô: “Đó là ngày đầu tiên cô tỉnh lại, lúc thần chí không rõ, vừa đúng nằm trên tàn thuốc, cho nên bị bỏng như vậy.”Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên chuyện này.“Đúng nha, ta tại sao lại quên mất nhỉ.”Chủ yếu là lúc ấy mới vừa tỉnh lại, quả thật có chút khó có thể tiếp thu chính mình từ một người lại biến thành một con mèo, cho nên đối với mấy chuyện bên cạnh đều không chú ý.“Ừ, chính là như vậy.”“Ta đây đã biết, đúng rồi có nhiệm vụ mới không?”Hệ thống: “……” Còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Nhuyễn liền tiếp tục nói: “Chủ yếu là vừa mới trừ mất mười điểm, như thế nào cũng muốn nỗ lực kiếm trở về.”Hệ thống tiếp tục: “……”“Đúng rồi, điểm tắm rửa của ta mi có phải quên nói không?”“Năm điểm.”Nguyễn Nhuyễn trầm mặc: “Sao lại ít như vậy.”Hệ thống: “……”“Thôi thôi, mi nói cho ta nhiệm vụ mới đi, chắc là có chứ.”Một lát sau, hệ thống thở dài nói: “Có.”“Là gì? ” Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, chờ mong.“Hôn lòng bàn tay của Lục