Trong phòng khách an tĩnh, chỉ có Nguyễn Nhuyễn, ở trên lòng bàn tay anh ôn nhu hôn.Lục Ly vẫn luôn biết, mèo của mình rất thông minh, thông minh đến mức anh khó có thể tưởng tượng.Nhưng cho tới bây giờ, Lục Ly mới bừng tỉnh, con mèo của mình này, không chỉ dùng từ thông minh để hình dung.Trong phòng khách đèn sáng trưng, vào ban đêm ở khu biệt thự này rất yên tĩnh.Bởi vì nhà chiếm diện tích khá lớn, bên ngoài còn có một cái sân nhỏ vây quanh, cho nên không nghe được những thanh âm bên ngoài.Thỉnh thoảng ở trong phòng khách nghe được, tiếng ve kêu tiếng chim hót.Ríu rít, cho nên tiếng động vật đều xen lẫn với nhau, ở ban đêm đặc biệt thanh thúy lọt vào tai.Lục Ly trước kia không có tâm tư đi nghe những âm thanh đó, nhưng bây giờ, bởi vì an tĩnh, lòng đang không tự giác mơ hồ, cho nên tự nhiên mà chú ý tới âm thanh bên ngoài.Sau khi nghe một hồi, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn dùng móng vuốt đè lên lòng bàn tay anh, sau khi hôn xong, cô lo lắng Lục Ly vẫn còn tức giận, cho nên ngoan ngoãn dùng lông mềm mềm trên đầu, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay anh, làm cho anh cảm nhận được ấm áp từ trong cơ thể cô truyền đến.Lục Ly nhìn, ý cười trên khóe môi không tự giác giương cao.Anh dùng bàn tay kia nhẹ nhàng nâng đầu Nguyễn Nhuyễn lên, lòng bàn tay ở trên đầu nhẹ nhàng xoa, thấp giọng nói: “Ta không có việc gì.”Đối với ngôn luận trên internet, Lục Ly đã sớm đã chết lặng.Đối với fans thích mình, bảo hộ mình, Lục Ly cưng chiều, đối với antifan, các tin tức giả ở phía dưới weibo truyền bá, chửi rủa chính mình, lúc ban đầu Lục Ly để ý, nhưng hiện tại chết lặng.Bởi vì người ta, vĩnh viễn đều gọi không dậy người đang giả bộ ngủ.Lúc anh vừa tiến vào giới giải trí, khi nhìn dến những ngôn từ đó, sẽ thương tâm khổ sở, sẽ muốn khóc, khi đó còn chưa thành niên, có đôi khi còn sẽ nhận được di ảnh của chính mình mà fans gửi, cùng với chuyện khác của antifan.Bình thường một động tác trong lúc lơ đãng của anh, liền sẽ bị võng hữu phóng đại tới xem.Bị tất cả mọi người lấy ra để phán xét, anh làm có đúng hay không, cho dù đúng, vẫn luôn có người bới lông tìm vết.Cho dù bạn có làm tốt, cũng vẫn luôn có người đối với bạn không hài lòng.Cho đến sau này, càng ngày càng lớn lên, Lục Ly liền dần dần đối võng hữu mà nói, không thèm để ý.Những đề nghị tốt, đương nhiên sẽ nghe theo, nhưng ví dụ như: Để cho anh đi chết đi, chửi rủa người nhà của anh, nguyền rủa ngôn luận của anh, anh gần như xem qua liền quên.Lúc trước kia, mẹ Lục cũng từng lo lắng, nhưng đối với con trai độc lập của mình, lại rất yên tâm, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai, dùng hành động như vậy an ủi mình.Cho nên khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn như vậy,Lục Ly chỉ cảm thấy, tâm như sụp đổ một khối lớn, con mèo trước mắt này, thật giống như so với người càng hiểu mình hơn, cũng biết làm sao để an ủi mình, càng biết cùng mình sống chung như thế nào.Tuy nói không khổ sở, nhưng cảm xúc bị hạ thấp vẫn có.Cho nên, Nguyễn Nhuyễn an ủi, ở một trình độ nào đó rất có tác dụng.Lục Ly ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về phòng ngủ thôi.”“Meo.” Nguyễn Nhuyễn hướng vào trong ngực anh rụt rụt, tỏ vẻ đồng ý.Lục Ly cười khẽ, tay cô che đi đôi mắt, không muốn cho anh xem biểu cảm hiện tại của mình.Anh hơi ngừng lại, mặt nhu hòa, ở dưới ánh trăng, vẻ mặt ôn nhu làm người cảm thấy khó có thể tin.“Ta sẽ không để cho người khác tổn thương mày, cướp đi mày.”Nguyễn Nhuyễn nghe thấy được.Tuy rằng đôi mắt bị che lại, nhưng che lại đôi mắt, lỗ tai lại càng nhạy cảm.Tuy rằng là Lục Ly lẩm bẩm, nhưng mỗi một chữ đều rơi vào tai cô.Nguyễn Nhuyễn có đôi khi thậm chí sẽ nghĩ, chính mình rốt cuộc rất may mắn, mới có thể biến thành mèo, gặp được Lục Ly, thậm chí trở thành mèo anh nuôi.Cô thật may mắn, gặp được một người chủ nhân tốt như vậy.Một người một mèo trở về phòng ngủ.Bóng đêm tĩnh lặng, những chuyện ở trêи mạng hư vô mờ mịt, tạm thời đều bị hai người lãng quên.Hiện tại bọn họ chỉ cần bồi bổ tinh thần thật tốt, nghênh đón mọi chuyện ngày mai.Xuân phong ấm áp, ánh trăng như nước.Trong phòng một người một mèo, không bao lâu sau, liền nặng nề đi vào giấc ngủ.Bóng đêm yên tĩnh, một phòng ấm áp.*Nắng ban mai hiện lên.Lục Ly sớm đã tỉnh dậy, lúc Trần Bân đến, Lục Ly đã thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa.“Ăn bữa sáng?”“Ừ.”“Mèo đâu?”Lục Ly chỉ chỉ con mèo vẫn đang ăn bên kia, cười nhẹ: “Chắc là chưa ăn no.”Trần Bân nhìn, nhíu nhíu mày nói: “Nó lại ăn bánh quy cùng sữa bò?”“Ừ.”“Lần trước bác sĩ nói, không nên cho mèo ăn quá nhiều đường sữa.”Nghe vậy, Lục Ly nhăn nhăn mày, nhìn chằm chằm mèo, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có việc gì, tôi sẽ chú ý, qua mấy ngày nữa thì mang nó đi khám bác sĩ, kiểm tra một chút.”Trần Bân cười: “Cậu như vậy là tin tưởng hôm nay có thể đem mèo bình an không có việc gì mang về?”“Đương nhiên.” Lục Ly khẽ nhếch cằm, trên mặt tràn đầy tự tin.“Mèo của tôi, trước nay đều không phải của người khác.”Trần Bân nghẹn nghẹn, tuy rằng cũng biết là như vậy, nhưng vẫn muốn nói thật, vẫn có chút lo lắng chuyện ngày hôm nay.Dù sao, người nọ nếu dám ở trêи mạng phát Weibo khiêu khích, vậy đại biểu khẳng định là có chứng cứ.“Bây giờ đi sao?”“Bác sĩ đâu?”“Tôi bảo bác sĩ trực tiếp đi tới hiện trường cuộc họp, dù sao nếu tôi nói cho người khác trước, đoán trừng lại sẽ bị bắt lấy điểm này không buông.”“Không thành vấn đề.”Lục Ly khom lưng, đem Nguyễn Nhuyễn còn đang ăn trực tiếp ôm lên.“Chúng ta đi đến cuộc họp báo.”“Meo.”Nguyễn Nhuyễn cọ cọ trong ngực Lục Ly, ngoan ngoãn tỏ vẻ đồng ý.Ba người một mèo xuất phát đi tới cuộc họp báo, cuộc họp báo mượn sân của một cửa hàng lớn nổi tiếng, tổ chức ở trên tầng hai.Đoàn người Lục Ly đi theo lối đi đặc biệt, trực tiếp từ bãi đỗ xe rồi sau đó xuống xe, đi lên tầng hai.Cảnh Việt cùng Chu Phiên Phiên cũng hiếm khi xuất hiện ở nơi này, khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn đang được Lục Ly ôm trong ngực, hai mắt Chu Phiên Phiên sáng lên: “Cho tôi ôm một cái được không?”Lục Ly nhìn cô ấy một cái, nhưng không cự tuyệt.“Meo.”Nguyễn Nhuyễn kinh hỉ nhìn Chu Phiên Phiên, vui mừng.Cô còn rất thích Chu Phiên Phiên.Chu Phiên Phiên cười tủm tỉm vuốt đầu cô, nhìn về phía Lục Ly nói: “Chuẩn bị thế nào? Anh muốn chứng cứ, tôi đều đưa đến cả.”Lục Ly cười nhẹ: “Là ông xã cô tìm ra chứ?”Chu Phiên Phiên nhướng mày: “ Ông xã của tôi tìm chính mà tôi tìm, đúng không ông xã.”Cảnh Việt: “ Bà xã luôn đúng.”Ai bảo hắn là thê nô của bà xã.Lời nói của bà xã, nào dám không theo.Lục Ly nhìn hai người, cong cong môi.“Trông coi Nhuyễn Nhuyễn một chút, tôi đi bên kia nhìn xem.”“Ừ, đi đi đi đi, bảo đảm sẽ trông coi mèo của anh, ai cũng không cướp đi được.”“Nên như vậy.”Chu Phiên Phiên: “……”Sa mạc lời nhưng lại không so đo nhiều với Lục Ly, ngược lại hết sức chuyên chú trêu đùa Nhuyễn Nhuyễn.Còn Cảnh Việt, cũng cùng Lục Ly đi tới bên kia, thương nghị đại sự của bọn họ.“Nhuyễn Nhuyễn à Nhuyễn Nhuyễn, em thật sự rất đáng yêu, trách không được có người muốn cướp em đi.”Nguyễn Nhuyễn: “……”Chu Phiên Phiên tiếp tục nói: “Chị cũng rất thích em nha, nhưng chị mới không cần thủ đoạn đê tiện như vậy, huống chi, nếu là chị làm như vậy, Lục Ly trước tiên sẽ giết chết ông xã chị mất.”Nguyễn Nhuyễn: “……”Chu Phiên Phiên: “ Haizz, chủ yếu là luyến tiếc ông xã của chị, bằng không thật đúng là muốn ôm em về nhà.”Nguyễn Nhuyễn: “……”Cô thật muốn biết, vì sao Cảnh Việt thoạt nhìn giống như một người bá đạo tổng tài, lại tìm một bà xã như vậy… ‘Đáng yêu’ khó lòng giải thích?Nguyễn Nhuyễn cùng Chu Phiên Phiên ở bên này đợi một hồi lâu, Lục Ly mới từ bên kia lại đây, phía trước đã chuẩn bị ổn thoả, tất cả phóng viên truyền thông, cũng đều ngồi ở trong đại sảnh, mà Ái Miêu Hề Hề, nghe nói cũng cùng bạn tốt của cô ta đi tới hiện trường.Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn ở trong tay mình, cong cong môi, sau khi đi lên trêи, trên mặt có một tia nhu hòa, lại bị thu lại.Anh vừa xuất hiện, phía dưới liền bắt đầu có động tĩnh.Trần Bân ở một bên duy trì trật tự.“Yên lặng một chút.”Các phóng viên đều an tĩnh lại, nhìn về người đàn ông đang ôm mèo phía trên.Lục Ly hơi ngừng lại, ngồi xuống ở một bên, nhìn về mọi người ở phía dưới lạnh đạm nói: “Chào mọi người, tôi là Lục Ly.”Anh cười cười: “Hôm nay sở dĩ đánh trống khua chiêng mở họp báo như vậy, chủ yếu là bởi vì mèo con ở trong tay tôi, mọi người trước đó không lâu đều biết, tôi nuôi một con mèo rất đáng yêu, liền vào tối hôm qua, đột nhiên có tin nóng, con mèo tôi ôm trong tay này, thật ra là của một cô gái khác, cho nên vì muốn chứng minh trong sạch cho mình, chứng minh một chút tôi không phải không mua nổi một con mèo, tôi còn quyết định, đi nói rõ một chút.”Những lời này của anh, mang theo một chút ý cười, làm người cảm thấy như là trêu chọc, lại cảm thấy khó có thể tin.Đúng vậy, Lục Ly sao có thể sẽ cướp mèo của người khác được.Anh lại không phải không có tiền, mua không nổi, sao có thể sẽ làm loại chuyện này.Lục Ly đầu tiên ổn định phóng viên cùng fans.Những fans hâm mộ xem truyền hình trực tiếp cũng nhanh chóng spam.“Tỷ tỷ, nam thần sao có thể sẽ cướp mèo của người khác.”“Ủng hộ Lục Ly.”“Em tin tưởng anh Lục Ly.”…Dừng một chút, Lục Ly nhìn về một người đứng ở phía bên kia, hơi hơi gật đầu: “Cô chính là chủ Weibo, Ái Miêu Hề Hề?”Ái Miêu Hề Hề là một cô gái nhìn qua đại khái tầm hai mươi lăm tuổi.Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng vẫn đứng dậy, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chính là Ái Miêu Hề Hề.” Cô ta nói xong, liếc mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn một cái, sau đó lại nhìn về phía truyền thông lên án nói: “Mèo Lục Ly ôm trong tay, là tôi từ hai mươi tuổi bắt đầu nuôi, hiện tại đã 5 năm, mà không lâu trước đi lạc, tôi tìm rất lâu, nhưng không nghĩ tới là bị Lục Ly ôm trở về.”Có phóng viên hỏi lại: “Vậy cô làm sao để chứng minh, mèo trong tay Lục Ly là của cô bị thất lạc?”Ái Miêu Hề Hề: “Tôi ở trên Weibo có nói, trên đuôi của mèo có một chấm đen.”Nghe vậy, mọi người đem tầm mắt dừng ở trên người mèo.Lục Ly mỉm cười: “Vậy cô có thể nói xem, chấm đen này trông như thế nào, lớn như thế nào, cùng với… Làm sao lại tạo thành?”Ái Miêu Hề Hề hơi ngừng, dùng ngón tay khoa tay múa chân một chút.“Còn do cái gì tạo thành, tôi đã quên mất, đó là do mèo nghịch ngợm, lúc đi ra ngoài chơi nên gặp phải.”Lục Ly gật đầu: “Có thể nói nói đại khái là bao lâu rồi?”Ái Miêu Hề Hề chần chờ một chút, nói: “Ba năm.”Nghe vậy, Lục Ly cười cười, vẫy nhân viên công tác đưa đồ phát sóng trực tiếp tới.Anh cúi đầu, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, giơ cái đuôi của Nguyễn Nhuyễn lên, cho nhiếp ảnh gia chụp, hình ảnh trong nháy mắt hiện lên màn hình lớn.Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí, bởi vì trên đuôi của mèo, thật sự có một