Từ lúc rời đi phòng làm việc Cố đạo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rất bắt mắt.Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly ôm ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.Còn Nguyễn Nhuyễn rốt cuộc vì sao lại cao hứng, thật ra thì chính cô cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy cao hứng.Nhưng cao hứng hơn, cô phải lôi kéo Lục Ly đi siêu thị một chuyến, mới xem như mình hoàn thành nhiệm vụ.Cô ghé vào cửa xe ghế ngồi phía sau, nhìn phong cảnh xẹt qua cửa.Nếu như nhớ không lầm mà nói, thật ra thì ở gần nhà Lục Ly có một siêu thị rất lớn, nhưng Nguyễn Nhuyễn sợ mình bỏ qua, vẫn luôn hết sức chăm chú nhìn ngoài cửa kính xe.Ngoài cửa người đi đông đảo, đi tới đi lui.Cuối mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trêи người ấm áp dào dạt, gần đây mặt trời mỗi ngày đều rất rực rỡ, Nguyễn Nhuyễn cũng đặc biệt thích.Cô rất không thích ngày mưa, ngày mưa đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, đặc biệt phiền toái.Lục Ly thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, có chút kinh ngạc: “Mày sao lại nhìn chằm chằm ngoài cửa thế?”Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện, quay đầu nhìn Lục Ly.Lục Ly cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo sao?”“Meo?”Nói thật, Nguyễn Nhuyễn thật sự rất muốn đi xuống dạo chơi.Tuy rằng nói được Lục Ly ôm về nhà nuôi dưỡng vô cùng may mắn, nhưng đồng dạng Nguyễn Nhuyễn cũng có bối rối.Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài một chút, ở trêи đường lớn đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng đi ra phơi nắng, nhưng bởi vì thân phận của Lục Ly, những việc này trên cơ cản không có khả năng.Cho dù Lục Ly thường xuyên mang cô đi ra ngoài, nhưng những hoạt động cũng giới hạn ở nơi ít người.Giống như lúc tham gia hoạt động, Lục Ly đi tham gia hoạt động, mà Nguyễn Nhuyễn để cho trợ lý trông coi.Bọn họ rất ít khi có thời gian có thể chân chính ở trên phố đi dạo, giống như người đi đường vậy, tự do tự tại.Động vật mà, nói đến cùng thì chung quy vẫn hướng tới tự do, không có động vật nào thích mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà.Nguyễn Nhuyễn là người, càng không thích chính mình mỗi ngày đều đợi ở một chỗ.Cô cũng muốn ra ngoài đi tới đi lui, cũng sẽ muốn đi nhiều nơi khác nhau, hít thở bầu không khí khác nhau.Lục Ly dừng một chút, ngẫm nghĩ một lát sau đó nói: “Hôm nay không được, bây giờ bên ngoài người rất nhiều.”Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn thở dài.Ai oán nhìn Lục Ly, bộ dáng ủy khuất làm người nhìn đau lòng.Thời gian đợi đèn xanh đèn đỏ, Lục Ly vươn tay xoa xoa đầu cô, an ủi cô.Nguyễn Nhuyễn tùy ý để cho Lục Ly an ủi mình, qua một lúc sau, xe tiếp tục về phía trước, đột nhiên hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, nhanh chóng vươn móng vuốt chạm lên người Lục Ly.Lục Ly hơi ngừng, dừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”Nguyễn Nhuyễn đưa móng vuốt ra, ý bảo ngoài cửa kính xe.Lục Ly nhìn theo móng vuốt cô, chỉ có thể nhìn thấy một siêu thị quen thuộc, hơi nhíu mày, anh có chút nghi ngờ hỏi: “Muốn đi siêu thị?”“Meo.”Lục Ly cười khẽ, bất đắc dĩ nói: “Siêu thị không cho phép thú cưng đi vào.”Nguyễn Nhuyễn: “. . .”Cô rất muốn mắng người, tại sao hệ thống lại cho cô một cái nhiệm vụ như vậy.Không cho phép mang động vật đi vào, đó có phải nghĩa là nhiệm vụ này sẽ không hoàn thành hay không?Nguyễn Nhuyễn vẫn kiên trì chỉ ra ngoài cửa, cô muốn, không thể đi vào, vậy ở cửa đợi cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chứ.Thật sự không được, đợi lát nữa lại giảng đạo lý với hệ thống.Ở đâu lại cho nhiệm vụ không cho phép làm đâu.Lục Ly nhìn biểu tình kϊƈɦ động của cô, có chút kinh ngạc: “Thật sự muốn đi siêu thị như vậy? Bằng không ta đi siêu thị mua đồ tới đây cho mày, mày ở trong xe chờ ta?”“Meo meo.”Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ cự tuyệt, nếu là Lục Ly tự mình đi, vậy cô làm sao hoàn thành nhiệm vụ.Lục Ly hơi ngẩn ra một chút, hồ nghi nhìn thần sắc của cô, trầm mặc thật lâu.Liền ở lúc Nguyễn Nhuyễn cho rằng Lục Ly sẽ trực tiếp lái xe đi, anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ mang khẩu trang cùng mũ xuống xe, ngược lại mở cửa xe chỗ Nguyễn Nhuyễn, ôm cô xuống xe.Xe vừa lúc dừng ở trước siêu thị, một người một mèo xuống xe đi đến siêu thị bên kia.Cũng may vào lúc này siêu thị người không nhiều, thời điểm giống vậy, chừng bốn giờ chiều siêu thị người khá ít.Lục Ly ôm mèo đi tới bên kia, mới vừa đi tới cửa, còn chưa đi vào bên trong siêu thị liền bị một người phụ nữ trung niên cản lại.“Xin lỗi tiên sinh, siêu thị chúng tôi không cho phép thú cưng đi vào bên trong.”Lục Ly hơi ngừng lại, tháo khẩu trang xuống nhìn dì trước mặt, hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi muốn đi vào mua một ít thứ, có thể phiền toái ngài hỗ trợ chiếu cố thú cưng của tôi một chút được không?”Dì kia hơi dừng lại, hai mắt trừng lớn nhìn người trước mắt, chỉ vào Lục Ly lắp bắp nói: “Cậu. . . Cậu là Lục Ly sao?”Lục Ly nhẹ ừ một tiếng: “Là tôi, có thể giúp tôi chiếu cố thú cưng một chút không?”Dì vội vàng gật đầu không ngừng, nhưng Nguyễn Nhuyễn không muốn cho người ta ôm, yên lặng bắt được quần áo Lục Ly, không chịu quay đi.Lục Ly không có cách, chỉ có thể vỗ vỗ sau lưng cô an ủi.Suy nghĩ thật lâu sau, Lục Ly mới thấp giọng dò hỏi: “Siêu thị này có nhiều người không?”“Không… Không nhiều lắm.” Dì kia không biết có phải là do khẩn trương quá độ hay không, nói chuyện vẫn luôn lắp bắp, sắc mặt đỏ lên.Lục Ly cười khẽ, duỗi tay chỉ chỉ Nguyễn Nhuyễn nói: “Tôi đảm bảo sẽ không cho mèo xuống sàn, vẫn luôn ôm, có thể cho tôi ôm nó đi vào mua một ít đồ vật sau đó đi ra được không?”Dì này còn chưa nói gì, phía sau Lục Ly liền vang lên một giọng nữ thanh thúy.“Đương nhiên có thể, không thành vấn đề.”Lục Ly quay đầu nhìn lại, người kia mặc đồng phục trêи đó viết hai chữ trưởng cửa hàng.Anh hơi hơi gật đầu, có chút kinh ngạc nói: “Sẽ không để cho mấy người bị mắng chứ?”Người nọ cười cười: “Không đến mức đó đâu, sở dĩ quy định thú cưng không thể vào bên trong là bởi vì thú cưng sẽ chạy loạn, sợ quấy rầy khách hàng, nhưng nếu như anh nói sẽ không để cho nó xuống đất, như vậy đi vào một lát cũng có thể.”“Nhưng tôi có một điều kiện có thể không?”Lục Ly sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Cô nói.”Người nọ cười một tiếng: “Con gái tôi rất thích anh, có thể ký tên cho tôi chứ?”Lục Ly khẽ cười một tiếng, nhướng nhướng mày: “Vinh hạnh của tôi.”Anh ký cho mấy người trước mắt, còn ôm Nguyễn Nhuyễn chụp chung