Phòng Lục Ly, sạch sẽ ngăn nắp.Anh tuy rằng hiếm khi trở về căn nhà này, nhưng dì giúp việc thường xuyên tới đây, Lục Ly không ở nhà một tuần sẽ tới ba lần, Lục Ly lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ tới thu dọn đồ đạc.Lục Ly biết nấu cơm, nhưng không thích rửa bát, cho nên dì giúp việc sẽ tới dọn dẹp.Xuyên qua từng tầng của rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng của Lục Ly, từ sau khi nhận được nhiệm vụ của hệ thống, Nguyễn Nhuyễn liền lợi dụng ưu thế đôi chân ngắn của mình, bắt đầu từ từ bò lên phòng, dùng móng vuốt, chậm rãi đẩy ra từng cửa của từng gian phòng.Thẳng đến khi đẩy ra phòng cuối cùng của hành lang, Nguyễn Nhuyễn mới nhìn người đang nằm bên trong.Vòng sáng nhàn nhạt rơi trêи sàn nhà, phá lệ chói mắt mê người.Bên trong căn phòng vốn chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, cho đến khi nghe được tiếng ‘Meo’ yếu ớt, ánh mắt Lục Ly hơi giật mình, sửng sốt một lát sau, vén chăn từ trêи giường đứng lên.Sau khi giẫm lên sàn nhà, Lục Ly mới nhìn về mèo con lông màu trắng đang ngồi ở cửa.Tầm mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn từ dưới lên, trêи người Lục Ly mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần màu đen, không biết vì sao, cô thế nhưng cảm thấy có chút tiếc hận.Không phải nói, đàn ông đều ngủ trần sao? !Làm sao đến nam thần của mình, liền ăn mặc kín mít như vậy?Tầm mắt Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn dừng ở bụng Lục Ly, cô thật sự rất muốn biết, dáng người của Lục Ly có phải giống với trước kia hay không, đều có tám múi cơ bụng.Bởi vì từ nhỏ đã nhảy, thân thể của Lục Ly trong vòng giải trí thật sự rất tốt, cơ hồ làm tất cả con gái đều phải ảo tưởng.Lục Ly cười nhẹ, nhìn mèo con đang nhìn chằm chằm bụng mình, đưa tay xoa xoa, vào sáng sớm giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam thần vang ở bên tai Nguyễn Nhuyễn.“Mèo con, mày đang nhìn nơi nào đấy?”Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu, ở trên lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ, nhìn chằm chằm anh, nũng nịu.“Meo.” Cô kêu một tiếng, như dự đoán ánh mắt của Lục Ly liền thay đổi.Nguyễn Nhuyễn nghĩ, đại khái Lục Ly là thật sự rất thích mèo.Chỉ cần cô vừa kêu, thần sắc của Lục Ly sẽ nhu hòa không ít, đặc biệt là thời điểm vào tối hôm qua, sau khi Nguyễn Nhuyễn cắn Lục Ly, kêu một tiếng, Lục Ly mới vừa tức giận, nháy mắt liền biến mất không thấy.Liên tục ‘Meo’ mấy tiếng, Lục Ly duỗi tay đem mèo con bế lên, đặt ở cửa phòng tắm, cười nhẹ nói: “Ngồi ở đây, ta đi rửa mặt trước.”Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhìn Lục Ly đánh răng rửa mặt.Luôn cảm giác nam thần của mình, nhất cử nhất động đều vô cùng mê người.Cô ngơ ngác nhìnLục Ly rửa mặt xong đi ra ngoài, trơ mắt nhìn Lục Ly thay quần áo, nhưng trước khi Lục Ly thay đồ, liền ôm Nguyễn Nhuyễn ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.Hai con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng, Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt muốn đẩy ra, hao tổn sức lực một hồi lâu, rốt cuộc đẩy ra.Nhưng vừa ngẩng đầu, tay Lục Ly đang vịn ở then cửa, là anh mở cửa ra, Lục Ly đã thay quần áo xong.Nguyễn Nhuyễn cảm thấy thật đáng tiếc, muốn nhìn cơ thể của nam thần, đoán chừng phải chờ lần sau.Hệ thống chậc chặc hai tiếng: “Cô thật lưu manh.”Nguyễn Nhuyễn: “Không bằng mi.”“A, còn muốn nhìn lén.”“Liên quan gì đến mi.”“Không liên quan đến tôi, chỉ là có chút không nhìn nổi.”“A a.”Sau khi Nguyễn Nhuyễn đáp lại hệ thống một câu, liền không để ý nữa.Bởi vì cô bị Lục Ly ôm xuống lầu, nhìn Lục Ly đi vào phòng bếp, con ngươi của Nguyễn Nhuyễn xoay chuyển, cơ hội tốt đã tới.Lục Ly chuẩn bị thức ăn cho mèo xong, đặt trong góc bên cạnh bàn, để cho Nguyễn Nhuyễn đi ăn.Nguyễn Nhuyễn hai mắt nhìn chằm chằm, quay đầu lại.Cô là người, cũng không muốn ăn đồ ăn cho mèo.Nguyễn Nhuyễn kiên định lắc lắc đầu của mình, cô tình nguyện đói bụng, cũng không muốn ăn thức ăn mèo.Lục Ly nhìn cô hồi lâu, mới đứng dậy đi đến phòng bếp.Bữa sáng của Lục Ly rất đơn giản, làm một bát sủi cảo, mang ra, mới vừa đặt ở trên bàn, di động liền vang lên.Nhíu mày nhìn, Lục Ly liền cầm lấy điện thoại di động nghe.“A lô, làm sao vậy?” Thanh âm Lục ly trầm thấp khàn khàn, có chút từ tính.Trần Bân ở bên kia cau mày nói: “Cậu nói mèo của cậu không ăn thức ăn cho mèo? Đây là có chuyện gì?”Lục Ly cúi đầu nhìn mèo con bên chân của mình, đang cố gắng leo lên trên ghế, gật đầu: “Nó không ăn, có phải đồ ăn hôm qua có vấn đề không? Anh giúp tôi hỏi một chút?”Trần Bân nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Mèo con chắc là không đói bụng đi, có đạo lý nào mèo không ăn thức ăn cho mèo đâu, trừ khi nó không phải một con mèo.”Nghe vậy, Lục Ly hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn con mèo cười nhẹ: “Nó không phải là mèo thì còn là cái gì? Anh trước đi hỏi một chút đi.”“Được.” Trần Bân không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly nhìn hai cái chân mèo đang bám trên ghế, lảo đảo muốn ngã xuống.Anh nhìn, im lặng cong môi .Để cho mèo con tiếp tục cố gắng, Lục Ly ngồi đối