Lục Ngô Đạt cảm thấy có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, ngay cả lời van xin tha mạng cũng không rên lên nổi.
Sinh mạng của gã trong mắt người này dường như chỉ tầm thường như con sâu cái kiến nhãi nhép cỏn con.
Bụng Lục Ngô Đạt đau xé từng cơn, ánh sáng trong mắt gã lịm dần, thủ cấp rơi xuống đất, sắc máu trên mặt xạm lại, hóa thành một màu chết chóc.
Nhạc Chí trợn tròn hai mắt. Chỉ trong một tích tắc thôi, vẫn dáng người lòm khòm kia, vẫn manh áo đen cũ kỹ bạc màu ấy, vậy mà lại bộc phát ra một luồng khí thế bạo liệt.
Lục Ngô Đạt chết rồi, đến tận khi lìa đời gã vẫn không biết ai đã lấy mạng mình.
Từ trước đến nay Lục Ngô Đạt luôn oán ghét tị hiềm Nhạc Chí, nếu hôm nay không nhờ có người trước mắt, hắn đã chết dưới tay gã rồi.
Nên khi đối mặt với cái chết của gã ta, Nhạc Chí chỉ có thể buông một tiếng thở dài.
Người áo đen lẳng lặng đứng đó, luồng khí thế áp bức đã biến mất, lưng y vẫn khòm khòm, tóc đen rối bời. Y cầm trong tay một thanh kiếm, kiếm này tuyền một màu đen, vẫn chưa được khai quang*.
*Khai quang: Nghi thức tâm linh khiến linh vật tiếp nhận chủ nhân, thường kèm theo thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi được khai quang, linh vật mới hoàn toàn phục tùng và phò tá chủ sở hữu.
Vậy mà người này có thể dùng một thanh kiếm chưa khai quang để hạ sát Lục Ngô Đạt.
Quái dị không tả nổi.
Nhưng bộ dạng và cách ăn vận của y lại trông rất nghèo túng kham khổ.
Lẽ nào y là tu sĩ nghèo sao?
Nhạc Chí rất đỗi tò mò về thân thế người trước mắt.
Nhưng dù hiếu kỳ như thế nào đi nữa, ân tình mới là chuyện quan trọng trước mắt.
Nếu tính cả lần tương trợ trong khe núi nọ, thì người này đã cứu mạng hắn những hai lần.
Điều tối kỵ của Tuyệt Tình Đạo là mắc nợ ân tình, khổ nỗi hắn lại hết lần này đến lần khác thiếu ân người ta.
Nhất định phải báo đáp ân nghĩa này.
Bất kể người đó có là ai đi chăng nữa.
Nhạc Chí hạ quyết tâm, cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.”
Người đó đứng im ỉm không đáp lời.
Nhạc Chí chệnh choạng đứng dậy từ trên mặt đất, hắn cũng đã trọng thương, chỉ có thể cố gượng chút hơi tàn.
Người nọ vẫn không quay lại nhìn hắn, hắn bèn lê bước về phía trước.
Đi đến bên cạnh y.
Tuy tấm lưng người này hơi khòm, nhưng y vẫn cao lớn hơn Nhạc Chí.
“Đạo hữu à.” Nhạc Chí mở lời, “Tại hạ đã luyện xong đan dược chữa giọng nói rồi, cớ sao đạo hữu lại không quá bộ đến?”
Y vẫn làm thinh.
Nhạc Chí kéo kéo ống tay áo của y.
Y thoáng giật mình, nhưng không tránh né.
“Xin đạo hữu chờ một lát.” Nhạc Chí đưa tay vào ngực áo muốn lấy đan dược ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, sức lực trong người bỗng biến đâu mất, hắn lảo đảo ngã về phía sau.
Cái người vẫn đứng im như phỗng đó bỗng quay phắt lại, cơ thể sắp ngã vật xuống đất của Nhạc Chí rơi ngay vào một vòng tay ôm siết.
Nhạc Chí xây xẩm mặt mày, hắn cố mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là một rừng tóc rũ rượi che phủ gương mặt người kia.
Trong đôi mắt bị che khuất phân nửa ánh lên tia sáng sâu xa.
Thần trí Nhạc Chí mông lung, cuối cùng hắn hoàn toàn mê man bất tỉnh.
Dù đang hấp hối, Bô Lão Trên Cây vẫn bám rịt trên cây.
Bô Lão Trên Cây là Yêu linh đã tu luyện trăm năm, nhưng thể chất Yêu linh vốn yếu ớt, lại tu đạo khi chưa tôi luyện thân thể, nên làm sao địch lại tu giả được?
Sau cuộc tử chiến, Bô Lão Trên Cây thụ thương nghiêm trọng.
Vài ngày sau, khi Lâm Vô Tranh đã tung tăng nhảy nhót thì lão vẫn nằm liệt trên cành, thoi thóp thở.
Lâm Vô Tranh cắm rơm trên đầu, một bàn tay cậu bị lão níu lấy.
“Nhân giới có câu ‘tóc xanh bạc mệnh’, xem ra cuối cùng lão phu cũng không chống nổi mệnh này!”
Lâm Vô Tranh đen mặt: “Lão lão ơi, lão đã mấy trăm tuổi rồi mà.”
Bô Lão Trên Cây vẫn lang thang trong thế giới riêng của mình: “Thương cho lão phu đã nhọc nhằn suốt bốn trăm năm mà vẫn không thể tu yêu, ngay cả nữ Yêu linh cũng chẳng gặp được.”
Lão vừa dứt lời, bàn tay tái nhợt lay nhẹ tay Lâm Vô Tranh một cách yếu ớt.
Ánh sáng trong mắt lão cũng dần dần tối lại.
Lâm Vô Tranh nhìn điệu bộ sắp cưỡi hạc về Tây* của Bô Lão Trên Cây, thất kinh hồn vía, vội giãy khỏi tay lão, chạy như bay về sơn động của Nhạc Chí.
*Cưỡi hạc về Tây: Cách nói văn vẻ, ám chỉ cái chết.
Cậu đã đến sơn động mấy lần, nhưng lần nào cũng bị người kia cản lại.
Lúc đối diện với người đàn ông đó, dẫu Lâm Vô Tranh chẳng nhìn thấy mặt mũi của y, cậu vẫn cảm nhận được nỗi khiếp đảm bao trùm.
Cậu hít một hơi sâu rồi dè dặt lần đến cửa động, nhưng lạ thay không có ai ngăn cản.
Lâm Vô Tranh mừng như mở cờ trong bụng, rón ra rón rén tiến vào sơn động.
Đi được một quãng thì đến một khúc quanh lớn, Lâm Vô Tranh vừa muốn bước ra thì đột nhiên cứng người, ngơ ngác nhìn khung cảnh phía trước.
Trên chiếc giường gỗ có một người đang ngồi, vóc dáng cao lớn hiên ngang, mái tóc rối bù đã được vấn lên, sống mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, chỉ là một dáng hình thôi mà đẹp đẽ đến nao lòng.
Một người khác đang nằm an tĩnh trên giường, suối tóc đen xõa dài, sắc mặt tái nhợt, trông vừa đẹp đẽ vừa ma mị.
Người đang ngồi khẽ khàng cúi xuống, đặt một chiếc hôn lên trán người nằm ngủ.
Lâm Vô Tranh trợn trắng mắt, mãi đến lúc người đàn ông nọ ngồi ngay ngắn lại rồi quay mặt nhìn cậu.
Trên đời lại có người đẹp đến nhường này sao…
Lâm Vô Tranh ngẩn ngơ nhìn.
Mãi một lúc sau, cậu chàng mới hoàn hồn, nhìn người nọ rồi lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi là ai hả?”
“Liên quan gì đến mi?” Y nói bằng giọng trầm thấp, dường như sợ sẽ đánh thức người nằm trên giường.
Lâm Vô Tranh tỉnh táo lại: “Ta tìm lão lừa đảo!”
“Ai lừa đảo hả?” Ánh sáng hung ác lóe lên trong mắt y.
Lâm Vô Tranh lập tức ngậm miệng, cậu vắt nát óc mới nhớ được cái tên mà Khâm Ly hay gọi.
“Tìm Nhạc Nhạc.” Lâm Vô Tranh nói.
“Nhạc Nhạc?” Ánh sáng trong mắt người đàn ông chợt hóa lạnh lẽo trong tích tắc.
Lâm Vô Tranh bất giác vã mồ hôi lạnh như tắm.
Cậu lùi về sau vài bước theo bản năng.
Nhưng nhớ đến lão già trên cây sắp tiêu đời kia, cậu lấy hết can đảm, chỉ vào Nhạc Chí rồi nói: “Ta tìm hắn, lão già sắp không xong rồi.”
Trong mắt người nọ tựa như lóe lên tia sáng, lòng Lâm Vô Tranh nhen lên hy vọng.
Chỉ nghe y nói: “Chết thì chết.”
Lâm Vô Tranh: “…”
Người nằm trên giường bỗng cựa mình.
Người ngồi bên mép giường cứng đờ.
“Lão lừa đảo!” Lâm Vô Tranh la toáng lên.
Người đàn ông mắt lóe hung quang đột nhiên biến mất.
“Nếu mi dám hó hé lời nào, bổn tọa lập tức lấy mạng mi, bóp nát linh hồn mi, cho mi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Lâm Vô Tranh chỉ nghe được lời nói uy hiếp, bên tai như có trận gió lướt qua, cái người đẹp tuyệt trần nhưng hung tợn ác bá đó đã biến mất tăm.
Nhạc Chí chậm chạp mở mắt, phần chân khí hao hụt trong đan điền đã được lấp đầy, những thương tổn trên người đã được chữa trị ổn thỏa.
Chỉ là ngủ một giấc dài thôi mà thân thể hắn đã lành lặn như cũ, có điều thần trí vẫn còn khá mông lung.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Chí biết giấc ngủ cũng có thể chữa trị thương tật.
Kì quái thật.
Lâm Vô Tranh mang bộ mặt kinh hoàng đứng trước mặt hắn.
Tên nhóc này lúc trước ương ngạnh như thế, giờ lại bày ra bộ dạng này.
“Choáng váng sao?” Nhạc Chí hỏi.
“Có…” Nhớ đến lời người kia nói trước khi đi khỏi, Lâm Vô Tranh không hề nghi ngờ việc y đã nói là làm, vội vã ngậm miệng lại.
“Bô Lão Trên Cây thế nào rồi?” Nhạc Chí hỏi.
“Sắp tiêu rồi…” Lâm Vô Tranh đáp.
Lúc Nhạc Chí và Lâm Vô Tranh đến nơi, Bô Lão Trên Cây chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, lão vắt người trên cành, rã rời quặt quẹo.
“Lão già ơi.” Nhạc Chí kêu lên.
Bô Lão Trên Cây run run rẩy rẩy nghiêng đầu, híp đôi mắt vẩn đục nhìn Nhạc Chí một lúc, rên rỉ: “Nhạc lão đệ à… Đệ cũng tới tiễn lão phu quãng đường cuối sao… Ôi… Chỉ mong kiếp sau lão phu có thể có được cái danh ‘tu giả’, và cả… Một bà vợ đẹp…”
Lão liên miên thều thào từng tiếng đứt quãng.
Nhạc Chí lấy từ trong ngực áo ra một viên đan dược đút vào miệng Bô Lão Trên Cây, mới chặn được miệng lão.
“Khụ khụ… Nhạ… lã… đệ…”
Lão nuốt đan dược vào, rồi nằm im lìm trên cây, một lúc sau lão mở to mắt ra.
“Hả, lão phu còn sống sao?”
Bô