Nhạc Chí từ tốn nở một nụ cười ẩn ý, hắn chắp tay sau lưng, không lên tiếng đáp lại.
Tần Thái Hòa đứng thẳng lên, tiếp tục nói: “Sơn thần đại nhân quả nhiên tiên phong đạo cốt, phong thái phi phàm.”
Nhạc Chí thâm trầm nhìn y.
Lâm Vô Tranh mừng thầm trong bụng, nói oang oang: “Ta đã bảo núi này có Sơn thần mà, giờ nhà ngươi đã thấy rồi đấy, còn không mau biến đi.”
“Sơn thần đại nhân vẫn chưa mở lời, làm sao nói ra chữ ‘biến’ được kia chứ?” Tần Thái Hòa nhìn cậu chàng, cười tủm tỉm.
Lâm Vô Tranh tức nghẹn họng, bèn quay sang nháy mắt ra hiệu với Nhạc Chí, nháy đến mức mắt cậu muốn rút gân, vậy mà Nhạc Chí cứ như chẳng thấy gì.
“Nếu ta bảo ‘biến’, thì Thái Hòa Chân Nhân sẽ chịu rời khỏi đây thật sao?” Cuối cùng Nhạc Chí cũng cất lời, gương mặt vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Trong đôi mắt đào hoa của Tần Thái Hòa hấp háy ánh sáng, y cười nói: “Xin vâng mệnh Sơn thần đại nhân.”
Nhạc Chí nheo mắt nhìn Tần Thái Hòa.
Gương mặt y vẫn phơi phới nét cười.
Lâm Vô Tranh xáp lại gần Nhạc Chí, ghé vào tai hắn thầm thì: “Mau bảo gã ta biến đi… Lẹ lẹ đi mà…”
Cậu chàng cứ lải nha lải nhải suốt như thế.
Nhạc Chí chỉ muốn bịt miệng cậu lại ngay lập tức.
Một lúc sau, Nhạc Chí nhoẻn miệng cười rồi nói: “Chẳng hay vì lẽ gì mà Thái Hòa Chân Nhân lại quá bộ đến núi Tiểu Trọng này vậy?”
“Tại hạ đến vì một bảo vật.”
“Là tỳ bà Cửu Khúc à?” Nhạc Chí nói, lòng cũng đã lờ mờ đoán ra.
Giữ ngọc mang họa*.
*Hoài bích kỳ tội/Giữ ngọc mang họa: Lấy ý từ câu thành ngữ Trung Hoa “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”. Câu này nghĩa là những người bình thường, thực lực yếu nhưng lại sở hữu bảo vật quý giá, vượt quá khả năng bảo vệ, sẽ gặp tai ương do bị tranh giành cướp đoạt.
Núi Tiểu Trọng có ẩn giấu Thần khí, loại tin tức này dĩ nhiên không cách nào ém nhẹm được.
Núi Tiểu Trọng vốn chỉ là một ngọn linh sơn bình thường, nhưng nay lại có bảo vật xuất thế thì không thể tiếp tục an bình như xưa.
Mà vật có thể khiến Tần Thái Hòa vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ có cây đàn tỳ bà Cửu Khúc đó.
Tần Thái Hòa lắc lắc đầu, đôi mắt y thấm đượm tình cảm nồng nàn, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Lời này không đúng rồi, điều tại hạ hằng mong ước chính là báu vật độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng trên cõi đời này, đứng trước báu vật đó, ngay cả Thần khí Thượng cổ cũng hóa tục vật.”
Nhạc Chí tò mò nhìn y.
“Tại hạ vẫn hoài ước ao duy nhất một người, trong thiên hạ chỉ có một mà thôi, chính là ‘Nhạc Chí’.” Tần Thái Hòa trịnh trọng nói.
Nhạc Chí ngỡ ngàng một lúc, rồi bật cười khúc khích: “Dù Thái Hòa Chân Nhân có muốn trêu đùa thì cũng đâu cần nhắc đến tại hạ như vậy?”
“Tại hạ nào có đùa bỡn?” Tần Thái Hòa nghiêm mặt nói.
Nhạc Chí cười khanh khách: “Chuyện buồn cười thế này, không phải trêu ghẹo thì là gì nào?”
“Chẳng hay Sơn thần đại nhân có thể đáp ứng thỉnh cầu của tại hạ không?” Tần Thái Hòa nói.
“Ha ha ha.” Nhạc Chí cười híp cả mắt lại.
“Nhạc Chí, em hà tất phải trốn tránh như vậy chứ?” Tần Thái Hòa vẫn giữ giọng nghiêm túc.
Lâm Vô Tranh đứng một bên đã sửng sốt từ lâu, dù cậu có ngốc đến mức nào thì cũng nhận ra được hai người này đã quen biết từ trước, lại còn bày đặt diễn trò bá láp, lừa cậu một vố đau.
Nhạc Chí bất chợt vỗ Lâm Vô Tranh.
Cậu chàng sực tỉnh, bèn nhảy dựng lên, chỉa ngón tay vào mũi Tần Thái Hòa, tức tối nói: “Ngươi dám gạt ta! Hóa ra các người đã biết nhau từ trước!”
“Ta nhớ ai đó vừa nói cho ta hay, trên núi này có Sơn thần đại nhân tọa trấn kia mà.” Tần Thái Hòa giơ tay, tóm lấy cái tay đang chĩa vào mũi mình, mắt y lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, “Thế rốt cuộc ai mới là người lừa gạt trước nào?”
Khí thế của Lâm Vô Tranh xẹp lép trong nháy mắt, cậu chàng sượng sùng rụt tay lại, riu ríu lui về bên cạnh Nhạc Chí.
Nhạc Chí liếc cậu chàng một cái, quả nhiên vẫn còn non và xanh lắm, chẳng trông cậy được gì cả.
Xem ra hắn phải đích thân ra mặt mới được.
“Trên núi quả thật có một Thần khí, nhưng không biết liệu có đúng là Thần khí Thượng cổ Cửu Khúc tỳ bà kia hay không, không bằng Thái Hòa Chân Nhân hãy đích thân lên núi xem sao?” Nhạc Chí nói.
Tần Thái Hòa gật đầu: “Vậy thì hay quá!”
Quả nhiên là vì tỳ bà Cửu Khúc mà đến, những lời trước đó nhất định là lời bông đùa, Nhạc Chí nghĩ vậy, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Hắn vẫn nhớ như in, vào lần cuối cùng gặp gỡ Tần Thái Hòa, y đã ngỏ lời kết duyên đạo lữ.
Nhạc Chí cảm thấy lời đề nghị đó phần nhiều là bông đùa mà thôi.
Tần Thái Hòa quá thâm sâu, nhìn cử chỉ và lời nói của y khi đó, hắn hoàn toàn không đoán được y đang nghĩ gì.
Hai người sóng vai đi về phía đỉnh núi.
“Bảy mươi năm trôi qua chỉ như giây lát.” Nhạc Chí nói.
Hắn nhẩm tính sơ sơ, vậy mà đã không gặp Tần Thái Hòa suốt bảy mươi năm ròng.
“Với em chỉ như giây lát, nhưng với ta, mỗi ngày trôi qua đằng đẵng như một năm dài.” Tần Thái Hòa nói.
Nhạc Chí quyết định giữ im lặng, hắn đồ rằng lời tiếp theo chẳng phải lời hay.
“Không phải nhà ngươi là người tu đạo sao? Thời gian hẳn phải trôi nhanh mới đúng chứ, tại sao một ngày lại dài bằng một năm hả?” Lâm Vô Tranh đứng phía sau Nhạc Chí lại không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Tần Thái Hòa nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng, rồi lại dõi mắt theo Nhạc Chí: “Vì lòng này nặng gánh tương tư. Nếu mỗi ngày mỗi hoài mong, thời gian sẽ trôi qua rất chậm.”
Nhạc Chí cúi đầu lầm lũi bước, vờ như không trông thấy ánh mắt nóng rực của Tần Thái Hòa.
“Người ngươi tơ tưởng lẽ nào lại là…” Lâm Vô Tranh khù khờ lại một lần nữa sáng dạ đột xuất, cậu chàng dòm dòm Tần Thái Hòa, lại ngó ngó sang Nhạc Chí, rồi ngấm ngầm suy đoán mông lung, chẳng lẽ hai người này là…
Cậu chợt nhớ đến cái người ở trong sơn động kia, dung mạo thì tuấn mỹ mà tính tình như ác bá.
Lâm Vô Tranh nghĩ đến người kia, lại liếc mắt về phía Tần Thái Hòa, dù là ai đi nữa, nếu trở thành đạo lữ của lão bịp này, rồi ở lại núi Tiểu Trọng, hình như cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì…
“Chẳng lẽ thế nào?” Tần Thái Hòa làm bộ thắc mắc, ướm hỏi.
“Chẳng lẽ người mà ngươi nói là lão bịp này sao?” Lâm Vô Tranh buột miệng.
Nhạc Chí: “…” Sao hắn muốn đá thằng nhãi này xuống chân núi quá.
“Ngươi thích lão bịp bợm hả?”
“Nếu là yêu đương thì quá hoang đường.”
“Làm sao hai người quen nhau thế?”
…
…
Nhạc Chí để mặc hai người kia ríu ra ríu rít tán dóc, hắn vẫn cúi đầu, lầm lũi đi về hướng đỉnh núi.
Khi nhìn thấy vách núi nọ, Nhạc Chí thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, hắn ngắt lời hai kẻ đang hăng say tán phét kia lại: “Đó là Thần khí tỳ bà.”
Tần Thái Hòa bước lên phía trước thì thấy được cây đàn trên đài cao, y lập tức ngẩn người.
Dây đàn chia nửa vầng trăng, thân gỗ dây tơ tỏa ánh hào quang long lanh hút mắt, trói buộc tâm can.
Đẹp đến ngoạn mục. Tần Thái Hòa thẫn thờ nhìn cây đàn kia một lúc lâu, cuối cùng y buông một hơi thở dài, thanh âm nhẹ tênh, nhưng lại như trút cạn sức lực vào đó.
“Tỳ bà Cửu Khúc…”
Nhạc Chí cũng ngây người, thì thầm: “Vậy mà lại thật sự là Thần khí Thượng cổ.”
Ba người đứng trên đỉnh núi ngẩn ngơ nhìn ngắm một lúc lâu, Tần Thái Hòa là người phục hồi tinh thần trước, trong mắt y rực lên quyết tâm mãnh liệt.
Tần Thái Hòa là tu giả ở giai đoạn Phân Thần, dĩ nhiên có thể cưỡi mây lướt gió, chỉ trong nháy mắt y đã tiến vào trong hẻm núi, ngay cả Nhạc Chí cũng không kịp ngăn cản.
Y vừa đến gần cây đàn, đột nhiên một luồng sáng chói lòa nháng lên, Tần Thái Hòa như bị một luồng khí lực cực mạnh thổi bay ra, đập vào vách núi bên kia rồi rơi xuống.
Những chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc.
Trong nháy mắt đó, dường như Nhạc Chí thấy trong luồng sáng chói mắt kia có một bóng người mờ mờ ảo ảo, là một cô gái áo xanh, dung mạo nhạt nhòa.
Lúc Tần Thái Hòa đi lên từ đáy vực, trông y khá chật vật.
“Không hổ là Thần khí Thượng cổ.” Tần Thái Hòa cảm thán.
“Tỳ bà Cửu Khúc là bảo vật của thần tiên Thượng cổ Ân Khởi, hiện giờ lại xuất hiện ở