Tiêu Dao Tiên Tông không hổ danh là đại tông phái giới Tu Chân, kỳ trân dị bảo nhiều không đếm xuể.
Điều này thì Diệp Quang Kỷ biết rất rõ.
Thế nên, việc gã vứt trả sính lễ của Tần Thái Sơ trước cổng lớn Tiêu Dao Tiên Tông, chẳng khác nào vả chan chát vào mặt mũi tông môn này. Bấy giờ gã mới nguôi ngoai, lúc trở lại U Thảo Tông thì vắt chân thưởng trà.
Nhưng mà, gã đã đánh giá quá cao thể diện của Tiêu Dao Tiên Tông, cũng xem nhẹ độ dày da mặt Tần Thái Sơ.
Khi tên Dược đồng để sai vặt duy nhất rời khỏi U Thảo Tông, sính lễ của Tiêu Dao Tiên Tông lại một lần nữa dâng tận cửa. Lần trước là mười tám cỗ xe hoa, lần này thì những ba mươi sáu cỗ.
Diệp Quang Kỷ nhìn ba mươi sáu cỗ xe án ngữ trước Bà Sa Phong, mặt lạnh hơn băng.
“Sư thúc à, sao ngài không ưng người ta đi cho rồi?” Một đứa đệ tử tíu tít bảo.
Diệp Quang Kỷ vung tay áo, nó lập tức văng xa trăm dặm.
Gã trầm ngâm một chốc, bèn ngồi lên xe hoa, đi thẳng về hướng U Thảo Tông.
Không còn Dược đồng nữa, Diệp Quang Kỷ đành tự thân vận động, tận ba mươi sáu cỗ xe, mắt thấy trời đã sắp sập tối, mà vẫn còn những hai mươi bốn cỗ.
Gã vén ống tay áo, ngồi thụp xuống một góc, há mồm hớp không khí, lòng mắng sa sả mả tiên mồ tổ Tần Thái Sơ.
“Đạo hữu có cần giúp gì không?”
Bên tai chợt vang lên một giọng nói điềm đạm, Diệp Quang Kỷ quay đầu, thì thấy một gương mặt hiện ra trước mắt, làm gã thoáng giật mình.
Người trước mắt có gương mặt hơi nữ tính, tướng mạo rất ưa nhìn, y khoác một bộ đạo bào rộng thùng thình, trông khá gầy yếu.
“Ngươi là người phương nào?” Diệp Quang Kỷ hỏi, người trước mặt trông khá quen mắt, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối kia, lòng cảnh giác của gã tiêu tan.
“Lòng ta vẫn hằng mong nhớ một người, đã thử đủ bao cách tặng lễ vật cho người, vì người mà trả mọi giá, nhưng vẫn không lay chuyển được trái tim sắt đá của người ta. Người ấy không mở lòng với ta, ta thành người không chốn về.” Người đó than thở, giọng nói pha nỗi cô đơn, hòa với gương mặt tiều tụy của y, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trong nháy mắt, Diệp Quang Kỷ tự biên tự diễn ra hình tượng một tay công tử bán hết của cải, mang tiền bạc gia sản lấy lòng người thương, cuối cùng bị cự tuyệt vì nghèo túng. Nhưng tại sao y lại xuất hiện bên ngoài Tiêu Dao Tiên Tông thì gã lại không nghĩ đến.
Có một tay sai vặt mới, gã thầm tính toán một chút, bèn bảo: “Ngươi giúp ta dỡ hết mấy thứ này xuống cổng lớn, ta sẽ đãi ngươi một bữa.”
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Quang Kỷ hay không, gã thấy ánh mắt người trước mặt sáng lên, nghĩ bụng, tên này quả nhiên hai bàn tay trắng, nghe thấy ăn thì hăng như sói đói.
Người nọ ra sức tháo dỡ, Diệp Quang Kỷ ngồi một bên, nhìn mà hai mắt hoa cả lên.
Tuy tên này tướng tá èo uột, nhưng làm việc thì miễn chê.
Quả nhiên người đói bụng thì cái gì cũng làm được.
Một canh giờ sau, y đã đứng trước mặt Diệp Quang Kỷ.
Gã chụp bả vai người trước mặt, hể hả nói: “Để ta đãi ngươi một chầu.”
Gã không để ý rằng động tác ban nãy của mình rất mạnh, nhưng người đó vẫn không hề chao đảo.
Linh thú Diệp Quang Kỷ mang theo là một con Thanh điểu.
Hai người cùng cưỡi Thanh điểu, người nọ hình như chưa từng bay trên trời cao, y ôm gã chặt cứng.
Lúc hai người đến một tòa thành gần Tiêu Dao Tiên Tông nhất thì trời đã sập tối.
“Tên ngươi là gì?” Diệp Quang Kỷ hỏi.
“Tần Sơ.” Y đáp.
“Tần Sơ, giờ ngươi muốn ăn gì, bất cứ quán nào trong phố này, tùy ngươi chọn lựa.” Diệp Quang Kỷ vuốt túi tiền căng phồng, hào phóng nói.
Tần Sơ nhìn bốn phía, hình như hơi chần chờ.
Một lát sau, y chỉ vào một quán rượu gần nhất rồi nói: “Hay là uống rượu nhé, lâu rồi ta chưa uống rượu.”
Tên này ốm yếu thế kia mà lại mê rượu à?
Nhưng gã cũng không để ý, chỉ cùng Tần Sơ chọn một chỗ ngồi xuống.
Mỗi người một vò rượu, nút vò mở ra, hương rượu thơm nức mũi.
Tần Sơ vừa ngửi mùi rượu, trên mặt lộ vẻ say mê.
“Lâu lắm rồi ta chưa được uống.” Y nói.
Diệp Quang Kỷ nghĩ chắc là do y quá nghèo: “Hôm nay ngươi hãy uống thỏa thuê, uống được bao nhiêu cứ uống, quá chén thì ta khiêng ngươi về.”
Ánh mắt Tần Sơ sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Tâm nguyện lớn nhất của ta, là có thể cùng người đó uống rượu… Đáng tiếc…”
Diệp Quang Kỷ thấy bộ dạng ủ rũ của y, không nhịn được mà an ủi: “Đừng nhớ tới những việc không vui đó nữa, để ta uống với ngươi.”
“Được!” Tần Sơ bật cười, gương mặt mềm mại cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt, Diệp Quang Kỷ nhìn mà sửng sốt.
Hai người ôm vò uống.
Uống cực kỳ sảng khoái.
Trăng treo giữa trời, người vừa nói muốn khiêng người khác trở về nay đã say mèm, đang nằm lăn trên mặt đất.
Tần Sơ ôm người nọ vào lòng, ngăn ánh mắt người khác.
Y cúi đầu, nương theo ánh trăng, thì thấy gương mặt tuấn lãng của gã ửng ráng hồng, gương mặt góc cạnh lúc này lại trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Sơ cười khẽ, rồi khiêng gã lên vai, trong nháy mắt đã biến mất tăm.
Ngày hôm sau, Diệp Quang Kỷ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Gã giơ tay, muốn lấy đan dược giải rượu, đột nhiên sờ phải một thứ gì đó trơn trượt.
Gã mở choàng mắt, tức khắc hóa đá.
Trong ngực gã ôm một người, cả hai không một manh áo che thân.
Lẽ nào gã say rượu làm càn, rồi đã… với người này…?
Nhìn từng mảnh xanh xanh tím tím trên tấm lưng trắng nõn của người trong lòng, không nghi ngờ gì nữa…
Người đó bất chợt cựa quậy, Diệp Quang Kỷ cứng đờ.
Gã vội nhắm mắt, người kia đột nhiên quay lại, ánh mắt sáng quắc ghim vào mặt gã.
“Đã tỉnh rồi thì cần gì giả vờ nữa?” Tần Sơ khẽ cười rồi nói.
Diệp Quang Kỷ mở choàng mắt, mặt đỏ lên, nhìn con ngươi đen nhánh của y, lắp bắp nói: “Ta…”
“Hay là say đến mức cà lăm luôn rồi?” Y lo lắng hỏi, vươn tay muốn sờ trán Diệp Quang Kỷ.
Gã sợ đến mức lùi về sau, lọt ngay xuống giường.
Tần Sơ quấn chăn, nhìn gã với vẻ bi thương: “Ta chỉ lo cho ngươi thôi, ngươi không muốn thấy ta cũng được, ta không trách ngươi.”
Diệp Quang Kỷ chỉ muốn chạy biến cho rồi, nhưng mình đã làm người ta ra nông nỗi này, nếu bỏ mặc y, chẳng phải là việc làm của cầm thú sao?
Gã nhặt y phục dưới đất lên, mặc áo quần chỉn chu lại.
Lúc quay đầu lại thì người nọ đã vùi đầu dưới chăn, cơ thể run rẩy, dường như đang khóc.
Diệp Quang Kỷ thở dài, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Người đang vùi đầu vào chăn đột ngột ngẩng lên, đôi mắt nhìn trân trân vào cánh cửa khép kia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lúc Diệp Quang Kỷ mang nước ấm vào, thì thấy y vẫn còn đầu bù tóc rối, quần áo chưa mặc, ngơ ngác ngồi trên giường.
Hở, lúc mặc quần áo nhìn gầy yếu là vậy, mà cởi ra cũng cường tráng đó chớ.
Tần Sơ thấy Diệp Quang Kỷ, trong mắt là vẻ mừng như điên.
Diệp Quang Kỷ chuẩn bị nước tắm xong, rồi đến trước mặt y nói: “Để ta ôm ngươi vào.”
Y đột nhiên cúi đầu, như là thẹn thùng: “Không cần, tự ta làm được.”
“Còn thương thế của ngươi thì sao?” Gã hỏi.
“Không đáng ngại.”
Diệp Quang Kỷ quay người đi.
“Tối qua, ngươi cũng dịu dàng lắm.”
Gã nghe giọng nói phía sau, cả người cứng còng.
Tối qua.
Ngươi cũng dịu dàng lắm.
Diệp Quang Kỷ khẽ động, lập tức không thấy bóng dáng.
Người trên giường vén chăn, mắt ngập ý cười bước vào thùng nước, y nhắm mắt lại, vận chân khí khắp toàn thân, vết xanh tím trên lưng từ từ biến mất.
Y mở mắt ra, gọi khe khẽ: “Diệp Quang Kỷ…”
Diệp Quang Kỷ đưa Tần Sơ về U Thảo Tông.
Y chỉ lặng lẽ theo sau gã, không nói nhiều, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Dược đồng của mình đi rồi, Diệp Quang Kỷ không thèm ngại mà chiếm luôn hai gian nhà tranh, giao một gian cho Tần Sơ.
Chỉ là tối đầu tiên Tần Sơ ngủ, chiếc giường kia không hiểu sao lại bị sập.
Diệp Quang Kỷ nghiêm túc so sánh dáng người Tần Sơ và Nhạc Chí, nghĩ lại đêm đó thấy Tần Sơ mặc trường bào che thân hình chắc nịch, nên việc sập giường này cũng có thể hiểu được.
Nhìn vẻ thảm thương của Tần Sơ đứng ngoài cửa, gã cũng mềm lòng, mở cửa nói: “Vào đi…”
Y hí hửng đi vào.
Lúc y bò lên giường, gã chợt lo lắng không biết giường gã có bị sập nữa hay không.
Diệp Quang Kỷ căng mình cảnh giác, canh lúc giường sập sẽ tháo chạy thoát thân, không