Tiểu Ngải đón Chu Chẩm Nguyệt khi cô tan làm, được cô yêu cầu lái đến một chỗ không xa lấy đồ vật.
Nàng đoán được tám phần mười là lễ vật tặng cho Nhị tiểu thư, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng nhạt kia thì, đôi mắt của nàng không ngừng kinh ngạc trợn tròn.
Tiểu Ngải: "Chu tổng, đây là...!là lễ vật tặng cho tiểu thiên kim nào đó mới ra đời sao?"
Chu Chẩm Nguyệt bỏ chiếc xe đạp vào cốp sau: "Đây là quà cho Tuyết Y."
"..." Tiểu Ngải chạm vào cái nơ được thắt thành hình con bướm trên hai cái kính chiếu hậu, không khỏi tò mò: "Vì sao lại chọn cái này?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em ấy thích như vậy."
Tiểu Ngải lại chỉ về hai bánh xe được thêm phía sau, loại này vốn chỉ dành cho mấy đứa bé ba tuổi: "Vậy còn này thì sao ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em ấy không biết đi xe đạp."
Tiểu Ngải nhấc cái nón bảo hiểm màu hồng phấn khỏi chỗ ngồi: "Vậy cái này..."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày: "Sao em hỏi nhiều thế?"
Tiểu Ngải vội vã đặt cái mũ xuống, không dám tiếp tục lắm lời.
Trên đường lái xe trở về, Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên hỏi về việc tuyển dụng của công ty.
Tiểu Ngải thận trọng hỏi: "Chị là...!muốn cho Nhị tiểu thư vào công ty làm?" Hỏi xong lại nói thêm một câu: "Không phải em nhiều chuyện."
Chu Chẩm Nguyệt chống cằm, híp mắt nhìn những chiếc xe chạy ngang dọc bên ngoài cửa sổ, không có cảm xúc phức tạp nào.
Đối với câu hỏi của Tiểu Ngải, cô thản nhiên khẳng định: "Đúng."
"Sao chị đột ngột có suy nghĩ này vậy?" Tiểu Ngải không nhịn được bắt đầu đoán mò: "Có phải là muốn chuẩn bị để đối phó với Mục thị? Để Nhị tiểu thư vào công ty làm, sẽ tạo ra dư luận kiềm chế Mục Như Tình, hoặc là...! để dẫn Mục Quốc Thừa về nước, Mục thị vừa mới lên sàn, vừa vặn chị có thể đánh một bàn cờ với Mục thị trên thị trường chứng khoán."
"Không có rắc rối như thế."
Chu Chẩm Nguyệt hạ cánh tay xuống, thu hồi tầm nhìn: "Tôi chỉ quen với việc có em ấy kề cận suốt mấy ngày nay, vì lẽ đó ở công ty tôi cũng muốn tiếp tục nhìn thấy em ấy."
Nửa câu nói sau nghẹn lại trong cổ họng của Tiểu Ngải.
Vẻ mặt nàng nhăn nhó than thở: "Chu tổng, chị là đồ yêu đến não tàn, để cấp dưới như chúng ta cảm thấy rất bất an!"
Chu Chẩm Nguyệt cười nhẹ, lại nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Trở về nhà cũ, đem chiếc xe đạp màu hồng đáng sợ lấy ra, Tiểu Ngải vội lấy hơi gọi Mục Tuyết Y thật to.
Mục Tuyết Y thò đầu ra từ tầng ba, dù có cách ba tầng Tiểu Ngải cũng bắt gặp sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của nàng khi nhìn thấy chiếc xe đạp này.
Sau một thoáng thất thần, Mục Tuyết Y nhanh chóng rụt cổ về.
Chưa được mấy phút, lại thấy nàng mở cửa lớn chạy ra.
Tiểu Ngải chưa bao giờ nhìn thấy Mục Tuyết Y nhu nhược yếu đuối lại có thể chạy nhanh như thế.
Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng chạy tới gần, liền nâng mũ bảo hiểm trong tay: "Cho em..."
Lời còn chưa nói hết, Mục Tuyết Y đã nhào tới ôm cô vào lòng.
Chiếc mũ bảo hiểm còn ngừng lại giữa không trung.
Những ngón tay cầm dây đeo của cô trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc.
Chu Chẩm Nguyệt nhất thời quên hô hấp, hết thảy ánh sáng nằm trong đáy mắt ở giây phút này bỗng cô đọng lại.
Cánh tay của Mục Tuyết Y ôm chặt vòng eo thon dài của cô, mặt nàng vùi vào hõm cổ, mang theo tiếng hít thở và run rẩy ngay bên tai, hơi ấm của làn da và nhịp đập của mạch máu dường như muốn tan chảy vào lòng cô.
Cổ họng Chu Chẩm Nguyệt khó khăn nuốt xuống.
Cô đã dùng hết tất cả lý trí và sự khắc chế trong suốt ba mươi mốt năm qua mới không để cho bản thân làm ra hành động đáp lại.
"A Nguyệt." Mục Tuyết Y rầu rĩ khóc nức nở ở bên trong cổ áo khoác của cô: "Cảm ơn chị, cảm ơn..."
Chu Chẩm Nguyệt trừng to mắt, che giấu vẻ sơ suất trong chớp mắt, khiến cho thanh âm của bản thân trở nên bình thường không bao hàm cảm xúc gì: "Một cái xe đạp thôi mà, em quá kích động rồi."
Mục Tuyết Y nhận ra hành vi bất thường của mình, vội vàng buông ra eo của Chu Chẩm Nguyệt, lùi về sau vài bước, hoảng loạn lau đi nước mắt.
Chu Chẩm Nguyệt nâng tay, đem mũ bảo hiểm màu hồng đội ở trên đầu Mục Tuyết Y.
Cô đánh giá một phen từ trên xuống dưới, giọng điệu đùa cợt: "Khá thích hợp."
Gò má Mục Tuyết Y ửng đỏ, hai tay cầm lấy mũ bảo hiểm điều chỉnh vị trí.
Chu Chẩm Nguyệt hỏi: "Biết tại sao tôi tặng em xe đạp không?"
Mục Tuyết Y lắc đầu.
Chu Chẩm Nguyệt vỗ vỗ vào yên xe, nói: "Ngày mai ngồi nó, đạp đi làm."
Mục Tuyết Y không có phản ứng: "Đi, đi làm?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em hiện giờ không có đủ tiền mua một chai nước, cũng không biết tìm việc gì làm à?"
Mục Tuyết Y bỗng nhớ tới lời dặn dò của ông lão, nhắm mắt nói: "Sao em phải đi làm? Em ở nhà tiêu tiền của chị là tốt rồi."
Chu Chẩm Nguyệt: "?"
"Mục Tuyết Y, đầu óc của em bây giờ có tỉnh táo không?" Vẻ mặt Chu Chẩm Nguyệt phức tạp: "Hình như em đã quên mất em còn nợ tôi mấy trăm vạn?"
Mục Tuyết Y nhận ra mình nói sai rồi.
Nàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bản thân đến nỗi EQ đã giảm xuống âm vô cực.
*EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.
"Không phải, em không có ý đó..." Mục Tuyết Y không biết bản thân đã nói câu này bao nhiêu lần, đơn giản nói: "Chị yêu cầu em làm gì thì em sẽ làm cái đó, em đều nghe lời chị."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng một chút rồi xoay người bước vào nhà, vừa đi vừa nói: "Thư ký tiếp thị, tám giờ sáng mai, mang các loại giấy tờ của em đi photocopy rồi đưa đến phòng nhân sự.
Không nên để cho người trong công ty biết em quen tôi, cũng không nên để họ biết em là Nhị tiểu thư nhà họ Mục, ngoan ngoãn làm một người bình thường chân chính kiếm tiền.
Em là một người thông minh, biết rõ giấu đi thân phận của mình càng tốt thì cuộc sống của em sẽ càng yên bình."
Mục Tuyết Y ngoan ngoãn theo sau, Chu Chẩm Nguyệt dặn cái gì nàng đều gật đầu đáp ứng.
Lúc ăn tối, Chu Phong Niên biết Mục Tuyết Y sắp đi làm, thức thời liền khuyên nhủ: "Mấy con chuyển về nhà cũ hết đi, đi làm rất mệt mỏi, trong nhà có đầu bếp lẫn người hầu, đỡ phải làm việc nhà."
Hai người ở nhà cũ nhiều ngày như thế, đã quen mỗi đêm phải phân chia giường lớn.
Nghĩ đến ông lão cô độc ở một mình cũng đành đồng ý.
* * *
Ngày hôm sau.
Mục Tuyết Y đặc biệt dậy rất sớm, xào xong trứng gà cho Chu Chẩm Nguyệt liền vội vã ra ngoài.
.
Tìm truyện hay tại == TRЦ мtrцуen.оr g ==
Nàng không thể so sánh với Chu Chẩm Nguyệt, cô ngồi xe đi làm, còn nàng phải đi xe đạp.
Quãng đường ước chừng từ năm đến sáu km, thể lực nàng chỉ ở mức trung bình, phải mau mau xuất phát.
Sáu giờ rưỡi Mục Tuyết Y đã đi, Chu Chẩm Nguyệt thường ngày bảy giờ rưỡi mới khởi hành, nhưng hôm nay, sau khi Mục Tuyết Y đi được năm phút đồng hồ cô cũng đi theo nàng.
Cô không vội vã lao thẳng đến công ty, mà dặn Tiểu Ngải giảm thấp tốc độ, lái chậm đến mức khiến người giận sôi, từ xa xa dõi theo bóng hình của chiếc xe đạp màu hồng nhạt.
Mặc dù xe đạp đã được trang bị thêm