Bộ phận tiếp thị chuyển nhà, việc chuyển nhà khiến lòng người hoảng loạn, người người gặp nguy.
Không ai biết tại sao Chu tổng lại yêu cầu bộ phận tiếp thị chuyển tới cách vách văn phòng mình.
Gần như thế nào chứ?
Chỉ cần Chu Chẩm Nguyệt kéo rèm ra, cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng màn hình máy tính của bọn họ.
Bởi vì mọi người đều bất an, cũng không có lưu tâm đến nhân viên mới.
Mục Tuyết Y biết rõ phép tắc là nhân viên mới phải đi chào hỏi mọi người từ lớn đến bé.
Giám đốc bộ phận tiếp thị tên là Tống Kiệt, là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, rất dễ bắt chuyện, vô cùng khách khí với Mục Tuyết Y.
Phó giám đốc tên Phó Thiến, là một người phụ nữ xinh đẹp xấp xỉ tuổi tác với Chu Chẩm Nguyệt, nhưng lại không dễ tiếp xúc như Chu Chẩm Nguyệt.
Khi Mục Tuyết Y chào hỏi với cô ta, cô ta lại dùng ánh mắt dò xét đánh giá nàng, mở miệng liền hỏi: "Cô mua cà phê rồi à?"
Mục Tuyết Y không hiểu: "Gì ạ?"
Một nhân viên khác bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Người mới người mới, cô phải đi mua cà phê cho mọi người."
"A..." Mục Tuyết Y gật đầu với Phó Thiến: "Xin lỗi, tôi đi mua ngay."
Cấp trên trực thuộc của Mục Tuyết Y là Giả Nhất Hàng, thấp hơn Phó Thiến một bậc, thấy tình hình như thế bèn gọi Mục Tuyết Y qua một bên, nhắc nhở nàng: "Hôm nay bộ phận chuyển nhà, mọi người đều mệt mỏi bận rộn, cô không có mắt à? Mua cà phê còn muốn người khác dạy cô? Nếu như bởi vì chút chuyện cỏn con này mà để Phó giám đốc không vừa mắt cô, tôi cũng sẽ bị vạ lây xui xẻo, có biết chưa hả?"
Mục Tuyết Y cúi thấp đầu nói xin lỗi.
Giả Nhất Hàng: "Mau đi mau đi."
Trở lại bàn làm việc, Mục Tuyết Y mở điện thoại, tỉ mỉ tìm kiếm một hồi, sững sờ vì bản thân không đủ tiền.
Trước đó đúng là ông lão đã đưa cho nàng mấy vạn tệ, nhưng nàng đều gửi hết vào ngân hàng, tiền mặt cũng không có rút.
Đếm nhẩm xung quanh bộ phận tiếp thị có cỡ ba mươi người, mỗi người một ly cà phê, chắc cũng phải ít hơn một ngàn.
Thật sự hết cách rồi, Mục Tuyết Y chỉ có thể mở ra WeChat của Chu Chẩm Nguyệt.
【 A Nguyệt, chị cho em mượn một ít tiền được không? Em muốn mua mấy ly cà phê, xin giúp đỡ.
】
Click gửi đi.
Mục Tuyết Y tắt màn hình điện thoại, thấp thỏm chờ đợi.
Còn chưa nhận được câu trả lời của Chu Chẩm Nguyệt, cửa phòng làm việc của Chủ tịch đột nhiên mở ra.
Mọi người đồng nhịp chú ý đến người vừa bước ra.
Không phải Chu Chẩm Nguyệt, mà là Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải là trợ lý thân cận nhất bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, một mình nàng kiêm cả ba chức trợ lý - thư ký - tài xế, tuy rằng cấp bậc không cao lắm, nhưng chỉ cần nàng thổi gió bên tai Chu Chẩm Nguyệt, hiệu quả kia quả thực không thể so sánh với nhân viên bình thường.
Vì thế, người của công ty từ lớn đến bé đều coi trọng vị trợ lý này, thà đắc tội với cấp trên của mình cũng không dám xúc phạm nàng.
Nhìn Tiểu Ngải đi ra, Tống Kiệt và Phó Thiến đều đứng lên, lễ phép chào hỏi nàng.
Tiểu Ngải ho một tiếng: "Tôi muốn nói chuyện với nhân viên mới tới, mấy người có tiện không?"
Tống Kiệt: "Tất nhiên, nàng vừa đến đây, trong tay không có việc gì làm, cô cứ việc giao phó."
Tiểu Ngải tỏ vẻ vẫy tay với Mục Tuyết Y: "Người mới, lại đây!"
Mục Tuyết Y lần đầu thấy bộ dáng làm mưa làm gió của Tiểu Ngải, cố nhịn cười, đi theo sau lưng nàng.
Hai người đi tới cầu thang.
Tiểu Ngải nhìn xung quanh một vòng, thấy không còn người lạ, lập tức trở mặt tươi cười: "Haha, Nhị tiểu thư, mong cô thứ lỗi cho tôi."
Mục Tuyết Y khẽ cười: "Không có chuyện gì."
Tiểu Ngải lấy ra một tấm thẻ, hai tay đưa cho Mục Tuyết Y: "Đây là Chu tổng nhờ tôi gửi, là thẻ hội viên của quán cà phê tầng dưới, số dư bên trong còn khoảng sáu bảy ngàn, cô có thể sử dụng nó, dùng hết lại nói cho tôi."
Mục Tuyết Y nhận lấy: "Hôm nay tôi chỉ dùng một chút, dùng xong sẽ lập tức trả lại cho chị ấy."
Tiểu Ngải xua tay: "Đừng mà, cô cứ cầm đi."
Mục Tuyết Y: "Tại sao?"
Tiểu Ngải cười nói: "Cô nghĩ thử xem, chỗ cô làm rất gần với văn phòng, việc mua cà phê cho Chu tổng..." Nàng linh hoạt nhíu mày: "Không phải nên do cô đảm nhiệm sao?"
"Cô nghĩ nhiều rồi." Mục Tuyết Y cười: "Không nói nữa, tôi đi trước."
Tiểu Ngải: "Được rồi, có việc cứ tìm tôi!"
Mục Tuyết Y quay lại cẩn thận đếm đầu người, sau đó mới xuống lầu đi vào quán cà phê.
Hai mươi lăm ly cà phê, nhân viên bán hàng phải chuẩn bị liên tục trong một khoảng thời gian dài.
Trong khi chờ đợi, Mục Tuyết Y mở điện thoại, nhấp vào giao diện WeChat.
Tuy rằng Chu Chẩm Nguyệt để Tiểu Ngải đưa cho nàng thẻ hội viên, nhưng ở trong WeChat cô vẫn chưa hề trả lời.
Mục Tuyết Y suy nghĩ một lúc, lại gõ một hàng chữ gửi qua.
【 Cà phê đang làm, cảm ơn chị ~ 】
Nàng mở ra biểu tượng cảm xúc, gửi đi một con mèo nháy mắt.
Ôm điện thoại, nàng bứt rứt chờ câu trả lời, nhưng chờ mãi vẫn không có hồi âm.
Hai mươi lăm ly cà phê đã làm xong, khi Mục Tuyết Y chuẩn bị xách khay đi lên thì điện thoại lại rung lên.
Nàng vội vàng mở ra WeChat.
Nhưng không phải hồi âm của Chu Chẩm Nguyệt, đó chỉ là tin nhắn của Tiểu Ngải.
【 Nhị tiểu thư, Chu tổng nói rằng nếu cô gửi tin nhắn riêng trong giờ làm việc, tiền lương tháng này đừng mong lãnh được [icon cau mày] 】
Mục Tuyết Y cười vui vẻ.
* * *
Ngày đầu tiên đi làm, Mục Tuyết Y chỉ bưng trà rót nước.
Đã mau tới giờ tan làm, Phó Thiến tạm thời đưa cho nàng một vài mẫu đơn muốn nàng phân loại, vì thế nàng liền ngoan ngoãn ở lại tăng ca.
Bởi vì không quen làm, phải mất hơn hai tiếng đồng hồ nàng mới làm xong.
Hoàn thành xong mọi thứ, vừa ngẩng đầu lên thì trời đã tối.
Trong phòng làm việc sớm đã không còn ai, ngoại trừ bàn làm việc của nàng vẫn còn sáng đèn, căn phòng khổng lồ đã tắt đèn tối om, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của cây kim rớt xuống.
Mục Tuyết Y nhìn về hướng văn phòng Chủ tịch.
Nơi đó cũng đã sớm tắt đèn, không còn một ai.
Nàng ngơ ngẩn một lúc, thu dọn túi đồ, một thân một mình đạp xe về nhà.
Ở chỗ ngoặt liền kề bên cạnh tập đoàn Chu thị, có một chiếc Bentley màu đen ẩn nấp.
Tiểu Ngải gục đầu trên tay lái, ngáp tới ngáp lui.
Cũng không biết qua bao lâu, Mục Tuyết Y cuối cùng cũng đạp chiếc xe màu hồng nhạt từ bãi đỗ xe ra ngoài.
Chu Chẩm Nguyệt yên tĩnh ngồi phía sau bỗng mở miệng: "Theo sau."
Tiểu Ngải khởi động xe, lắc lư đầu.
Não loé một cái, nàng đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi Chu tổng, chiều hôm nay Chu Hồng lại tìm em, bà ấy nói số tiền lần trước đã tiêu hết rồi, lại muốn hỏi xin chị một ít."
Chu Chẩm Nguyệt khép mắt: "Bà ấy muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu tùy thích.
Nói cho bà ấy, miễn là bà không quấy rầy Mục Tuyết Y, tôi có thể nuôi bà, nuôi đến khi trở thành hũ tro cốt."
Tiểu Ngải không khỏi than thở: "Loại nữ nhân kia vốn muốn dựa vào Nhị tiểu thư mò tiền, gõ xong Mục gia lại đến gõ cửa nhà chị, bà ấy chắc hẳn biết chị che chở cho Nhị tiểu thư như thế, mới nổi lên lòng tham.
Chậc chậc chậc...!Nhị tiểu thư có đủ xui xẻo, ba mẹ chị gái đều là cái dạng này!"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Lời này đừng nói trước mặt Tuyết Y."
Tiểu Ngải căm giận thở dài: "Nhưng Chu tổng, chị lúc nào cũng im lặng, Nhị tiểu thư vĩnh viễn cũng không biết chị vì nàng làm nhiều chuyện như vậy."
Nửa bên mặt Chu Chẩm Nguyệt ẩn trong bóng tối, thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Em ấy không cần biết."
Bọn họ một trước một sau, chậm rì rì trở về nhà cũ.
Mục Tuyết Y tưởng rằng Chu Chẩm Nguyệt đã trở về từ lâu, không ngờ cô lại vào cửa sau mình.
Liên quan đến lịch trình cá nhân của Chu Chẩm Nguyệt, nàng không tiện hỏi nhiều.
Ăn xong cơm tối, hai người trở về phòng.
Vì không còn chuyện gì làm nên hai người cùng nhau ngồi trên ban công uống trà, trà chính là trà nhân sâm thượng hạng mà ông lão nhờ người làm nấu, mục đích để bồi bổ cơ thể của hai đứa cháu nhỏ.
Chu Chẩm Nguyệt chỉ uống một hớp rồi đặt xuống, dường như cô không quen vị lạ này.
Khi đang đậy nắp, cô thuận miệng hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?"
Mục Tuyết Y cũng không quen uống quá nhiều, nhưng vẫn nhịn uống hơn phân nửa, hớp nửa ngụm nhân sâm, mơ hồ đáp lời Chu Chẩm Nguyệt: "...!Rất tốt."
Chu Chẩm Nguyệt đưa một tờ khăn giấy cho nàng: "Khó uống thì đừng uống."
Mục Tuyết Y vẫn cố gắng nuốt xuống, cầm khăn giấy đặt ở bên miệng: "Dù sao cũng là tâm ý của trưởng bối, phải uống nhiều một chút."
Chu Chẩm Nguyệt nhếch mép: "Lẽ nào chỉ cần là chuyện trưởng bối muốn, em đều làm