Mục Tuyết Y bỏ ra chút công sức mới thoát khỏi Tiết Tiểu Bạch.
Mà Tiết Tiểu Bạch từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy Mục Tuyết Y chỉ đang thẹn thùng, hôm nay coi như hắn từ bỏ, trong lòng thế nhưng không có ý định từ bỏ.
Hắn tin chắc rằng dù phụ nữ có xinh đẹp đến đâu cũng không cưỡng lại được một người đàn ông có điều kiện tốt như hắn.
Việc Mục Tuyết Y từ chối hắn cho thấy cô gái này chỉ đang giả bộ rụt rè.
Ra khỏi công ty, Mục Tuyết Y liền đem mọi người và mọi chuyện ở bộ phận tiếp thị ném ra sau đầu, nàng khẽ ngân nga một giai điệu, lái chiếc xe đạp đi vào con đường mòn đầy lá rụng yên tĩnh.
Con đường tĩnh mịch không có bóng người, một mình nàng có thể chậm rãi đạp xe mà không cần lo lắng ngán đường của kẻ khác.
Đang đạp xe, bỗng dưng từ phía sau vang lên âm thanh của động cơ ô tô.
Mục Tuyết Y tự giác tấp vào lề đường để nhường cho xe chạy.
Nhưng chiếc xe kia sau khi vượt qua nàng thì lại đột ngột dừng lại, dùng tốc độ chậm rì rì lái song song với chiếc xe đạp.
Khi Mục Tuyết Y tò mò nhìn sang thì cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra nửa bên mặt của Chu Chẩm Nguyệt.
"A Nguyệt?" Dưới chân Mục Tuyết Y vẫn không dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Chu Chẩm Nguyệt từ trong xe nhìn nàng, nhàn nhạt cười: "Vốn muốn gọi em lên xe, nhưng lại thấy em đang vui vẻ đạp xe thế kia."
Mục Tuyết Y tươi cười: "Ừm rất vui.
A Nguyệt, chị xem bản thân ngày nào cũng ngồi miết trên xe, làm sao biết được mùi vị lá rụng cuối thu cơ chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Mùi vị ra sao?"
Mục Tuyết Y hít sâu một hơi: "...!Là bị trời mưa làm ướt đẫm, có chút vị ngọt, lại có chút nồng nàn.
Miêu tả nó cũng không có vẻ gì là dễ chịu cho lắm, chỉ cần chị ra ngoài ngửi liền biết thôi, tựa như cơn mưa rơi xuống ruộng dưa hấu vậy."
Chu Chẩm Nguyệt quay đầu, nói với Tiểu Ngải: "Dừng xe."
Xe dừng lại, Mục Tuyết Y cũng dừng theo, chân sau của nàng chống trên mặt đất.
Chu Chẩm Nguyệt mở cửa xe, đi tới bên cạnh Mục Tuyết Y, hai tay cắm trong túi áo, khịt khịt mũi, ra vẻ chuyên tâm ngửi lấy mùi vị không khí.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bằng len màu xám đậm, bên trong là một cái sơ mi trắng đơn giản, mái tóc đen dài phủ xuống, chỉ có ba màu trắng đen xám, khiến cô trông giống như một nhân vật nằm trong phim ảnh cũ.
Mang theo sự tao nhã và cổ kính của thời đại trước.
Mục Tuyết Y nhìn cô, chợt nhớ tới chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay trỏ.
Người như Chu Chẩm Nguyệt, cũng chỉ đeo một viên ngọc bích cổ điển mới phù hợp.
"Hình như tôi chẳng ngửi được mùi gì cả." Chu Chẩm Nguyệt khịt mũi một lúc rồi nói.
Mục Tuyết Y gạt đi suy nghĩ của mình, cười khẽ: "Phải ngồi xe đạp, gió thổi qua mới ngửi được."
Chu Chẩm Nguyệt duỗi tay ra, muốn dắt xe đạp: "Vậy cho tôi đi nhờ."
Mục Tuyết Y: "Chị lấy xe, vậy em phải làm sao đây?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Em ngồi phía sau, tôi chở em theo."
Mục Tuyết Y vuốt ve mũ bảo hiểm, cười nói: "Cứ để em chở chị đi, lên đây."
Chu Chẩm Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô vẫn không nói gì, im lặng đi tới yên sau, nhẹ nhàng ngồi lên.
Mục Tuyết Y dùng sức đạp xe, đè cổ họng nói: "Các hành khách chú ý, tài xế sắp khởi động xe, mọi người mau mau giữ chắc tay vịn, tránh khỏi việc bị văng ra ngoài khi quay đầu hay thắng gấp!"
Chu Chẩm Nguyệt ở phía sau mỉm cười: "Mục Tuyết Y, em hai mươi chín tuổi rồi."
"Đúng vậy." Giọng nói Mục Tuyết Y khôi phục lại bình thường, ngậm lấy ý cười dịu dàng: "Ha ha, xin lỗi, ở cùng một chỗ với chị khiến em lúc nào cũng không nhịn được nói vài câu ấu trĩ."
Người ngồi sau trầm mặc một khoảng thời gian dài.
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, ngửi mùi vị lá rụng trong gió, dưới chân nhàn nhã giẫm bàn đạp.
Bỗng nhiên có một đôi tay đặt ở bên hông, nhẹ nhàng giữ lấy phần hông nàng, sức lực rất thoải mái, không quá chặt, cũng không quá lỏng lẻo.
Nàng vừa ngạc nhiên với cử động bất thình lình của cô, lại nghe người ngồi phía sau thấp giọng nói: "...!Đã nắm chắc tay vịn."
Mục Tuyết Y cười đến mức hai đầu vai đều run lên.
* * *
Hai người cứ thế đạp xe về nhà.
Mới vừa vào cửa, không kịp chuẩn bị đã gặp Chu Phong Niên mang vẻ mặt lo lắng, chống gậy vội vã bước ra.
Chu Chẩm Nguyệt lập tức hỏi: "Ông nội, có chuyện gì?"
Ông lão thở dài thườn thượt, gấp đến độ mắt cũng đỏ: "Không thấy A Thọ!"
Mục Tuyết Y kinh hãi: "Sao lại không thấy A Thọ ạ?"
Khuôn mặt của quản gia đứng bên cạnh rối rắm, không biết nên giải thích ra sao: "A Thọ nó...!giống như bỏ nhà đi rồi."
Từ khi hai con vịt nhỏ Hoa Tiêu và Hồi Hương vào ở nhà cũ, Chu Chẩm Nguyệt trực tiếp đem bọn chó mèo tặng cho người khác, ông lão rất thích con rùa đen kia nên cô đành phải giữ lại.
Vì tránh cho rùa đen cắn lũ vịt bị thương, mỗi ngày Chu Chẩm Nguyệt đều dặn người làm nhốt nó vào lồng tre, bị nhốt lâu như vậy, phỏng chừng A Thọ đã phát cáu rồi, không biết làm sao vượt ngục, suốt đêm kéo lê mai rùa một đi không trở lại.
Ông lão gấp đến mức giẫm gậy: "Đó là con rùa đen từ đời trước truyền lại, sớm đã có linh tính, chúng ta đời đời đối xử với nó như bảo bối, con thì hay rồi, dám khiến tổ tiên tức giận!"
Chu Chẩm Nguyệt cau mày: "...!Tổ tiên của con là rùa?"
Lông mày ông lão dựng đứng, giơ gậy làm dáng muốn đánh: "Con nhóc chết tiệt này, mắng ai là rùa hả?!"
Mục Tuyết Y vội tiến lên ngăn ở giữa Chu Chẩm Nguyệt và Chu Phong Niên, đỡ cây gậy của ông lão, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ông nội, A Nguyệt không phải ý đó, ông đừng giận, nguyên nhân đều bắt nguồn từ con, là do con A Thọ mới oan ức.
Xin ông bớt giận, tụi con lập tức ra ngoài tìm nó."
Ông lão thổi râu trừng mắt với Chu Chẩm Nguyệt: "Con nhìn cháu dâu ông hiểu chuyện cỡ nào, ngược lại tự nhìn bản thân con, lớn đầu như nào rồi, tốt xấu cũng là Chủ tịch lãnh đạo một công ty, vậy mà cũng nói được câu phản nghịch tổ tiên mình là rùa à?"
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi ông nội, là con lỡ lời."
Ông lão vung vung tay: "Đừng nói nhảm, mau mau, mau đi lấy cái đèn pin tìm A Thọ về."
Dứt lời, một tay Chu Phong Niên chống gậy, tay còn lại giữ đèn pin, vội vàng bước ra ngoài.
Nhìn ông lão rời đi, Mục Tuyết Y mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Chu Chẩm Nguyệt không nói lời nào, không khỏi cười một tiếng: "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy ông nội nổi giận với chị đó."
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn cửa lớn, lạnh lùng nói: "Còn rùa kia cùng ông nội vượt qua lũ quỷ ném bom, tôi sao dám so đo với nó."
Mục Tuyết Y nghiêng đầu nhìn cô: "Chị sẽ không ghen