* * * * * * *
Không ai trong xe lên tiếng.
Không ai ngờ Mục Tuyết Y sẽ nhìn thấu thân phận của bọn họ, Chu Chẩm Nguyệt không căn dặn, bọn họ cũng không dám tiết lộ một cách tùy tiện.
Mọi người đều hơi căng thẳng, vô thức siết chặt ống quần, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà vệ sĩ nên có.
Mục Tuyết Y dường như nhìn thấu lớp ngụy trang của bọn họ.
"Thôi, đừng sợ." Nàng nhẹ nhàng nói: "Cho dù tôi có nhận ra thì A Nguyệt cũng sẽ không trách mấy người đâu."
Đám vệ sĩ: "..."
Xe chạy trên con đường ngày càng quen thuộc, khi đi được nửa đường, Mục Tuyết Y đã biết mình đang đi đến nơi nào.
—— Căn hộ ven sông.
Đám vệ sĩ vẫn giữ kín miệng như bưng, lặng thinh đưa Mục Tuyết Y lên lầu.
Mở cửa, bọn họ bao vây quanh nàng, đưa nàng vào phòng khách.
Từ khi bước vào tòa nhà này, nhịp tim của Mục Tuyết Y bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Sau khi đặt chân vào phòng.
Lòng bàn tay dưới lớp găng tay không nhịn được đổ mồ hôi.
Vượt qua ngưỡng cửa, Mục Tuyết Y mơ màng hít một hơi.
Ngước mắt.
Nhìn thấy người nọ ngày nhớ đêm mong, trăm lần nhung nhớ hóa thành giấc mơ.
Cô ngồi ở đó.
Ngồi trên sofa dài trong phòng khách.
Một năm, Chu Chẩm Nguyệt không thay đổi là bao.
Chỉ có mái tóc dài ra rất nhiều, cô ngồi ở sofa, đuôi tóc phía sau mềm mại uốn lượn.
Cô cầm một cái ly rỗng, rũ mắt nhìn xuống.
Chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ càng trở nên bóng loáng qua lớp kính thủy tinh trong suốt.
"Chu tổng." Vệ sĩ dẫn đầu báo cáo: "Tiểu Mục tổng đã đến."
Chu Chẩm Nguyệt chậm rãi giương mắt, đối diện với ánh mắt của Mục Tuyết Y.
Không nhìn lướt qua như buổi dạ hội lần trước, lần này không có người ngoài, không có Mục Quốc Thừa, không cần phải lo lắng về điều gì, lần này hai người có thể bình tĩnh, nhìn thật sâu vào đôi mắt của đối phương.
Mục Tuyết Y nắm chặt gậy chống trong lòng bàn tay, gắng sức kiềm chế nỗi nhớ nhung của bản thân, cùng với huyết quản đã hình thành thói quen ỷ lại Chu Chẩm Nguyệt.
Nàng đè nén hết thảy cảm xúc dưới mặt biển cuồn cuộn, như tảng băng ẩn mình dưới đáy biển sâu, chỉ lộ ra một góc nhỏ hẹp.
Chu Chẩm Nguyệt nghĩ rằng, khi cả hai đối diện, chẳng mấy chốc Mục Tuyết Y sẽ gào khóc.
Giống như lúc trước...!nghẹn ngào gọi cô: "A Nguyệt".
Nhưng không có.
Mục Tuyết Y chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Không khóc, cũng không sợ sệt.
Thật là...!
...!Làm người hụt hẫng.
Nhìn nhau một lúc lâu, Chu Chẩm Nguyệt mới giơ tay, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi."
Mục Tuyết Y chống gậy từ từ bước tới, ngồi cách Chu Chẩm Nguyệt một khoảng, không quá gần cũng không quá xa, lịch sự đúng lễ.
"A Nguyệt." Nàng giữ tiếng nói ổn định, dịu giọng nói: "Chị chủ động đến tìm em..."
"Tôi không chủ động đến tìm em, vậy em cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm đến tôi, có đúng không?"
Chu Chẩm Nguyệt cắt ngang lời nàng.
Mục Tuyết Y mím mím môi: "Không phải."
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Tôi cho rằng em sẽ đến cầu xin tôi ngay sau khi bị đình chỉ, cầu xin tôi đừng tiếp tục nhằm vào em.
Đáng tiếc, tôi đánh giá thấp tiểu Mục tổng rồi.
Bình tĩnh ngồi yên như vậy, tôi không thể không thốt lên một câu thán phục."
Mục Tuyết Y có chút sửng sốt.
"Thì ra chị..." Nàng lúng túng: "Chờ em đến cầu xin sao?"
"Thật ra tôi vốn định quên hết mọi chuyện, không bao giờ gặp lại em nữa.
Như em mong muốn, cứ như thế buông tha em, giống như tin nhắn WeChat cuối cùng em gửi cho tôi vậy."
Chu Chẩm Nguyệt hơi nghiêng về phía trước, đặt ly rỗng ở trước mặt Mục Tuyết Y, nhấc ấm nước nóng rót cho nàng một ly nước.
"Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, Chu Chẩm Nguyệt tôi đây, là người lương thiện công đức vô lượng sao?"
Mục Tuyết Y mím môi.
Khóe môi Chu Chẩm Nguyệt nhẹ câu: "Hình như từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ là một người lương thiện."
Cô đẩy ly nước đến tay Mục Tuyết Y, nhìn nàng, thanh âm nhẹ dần: "Tôi chỉ là kẻ tính toán chi li, là thương nhân bụng dạ hẹp hòi, nhai tí tất báo.
Đặc biệt đối với những kẻ mắc nợ tôi, tôi không cần phải khoan dung rộng lượng."
Mục Tuyết Y đặt gậy chống xuống, tay phải đeo găng tay vươn tới ly nước.
Năm ngón tay vừa mới khép lại, bỗng dưng giật mình một cái vì độ nóng.
...!Nóng quá.
Nàng nhìn chằm chằm ly nước, thấp giọng hỏi: "Chị muốn em trả lại bằng cách nào?"
Chu Chẩm Nguyệt tựa vào lưng ghế sofa, thở dài: "Em có biết vì sao tôi lại mời em đến đây gặp mặt không?"
Mục Tuyết Y: "..."
Chu Chẩm Nguyệt: "Nhìn thấy cảnh này quen chứ?"
Dĩ nhiên Mục Tuyết Y biết lời cô nói có nghĩa là gì.
Hơn một năm trước, hai người đã ký hợp đồng tình yêu trên chiếc sofa này.
Vị trí chỗ ngồi, ly nước, đều giống y như đúc.
Mục Tuyết Y nhìn Chu Chẩm Nguyệt, từng chữ từng câu nói:
"A Nguyệt, là em nợ chị.
Chị muốn em làm gì cũng được, em sẽ không than vãn bất kỳ điều gì."
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, vơ lấy túi tài liệu ở bên cạnh, mở túi, rút ra một phần hợp đồng được bảo quản cẩn thận.
"Nhớ cái này không?" Cô giơ bản hợp đồng lên: "Chính tay em ký, thời hạn năm năm."
Mục Tuyết Y gật đầu: "Nhớ."
Chu Chẩm Nguyệt: "Những lần cá cược bằng đầu môi chót lưỡi trước đây không nằm trong hợp đồng chính thức, chúng ta có thể quên nó đi.
Bản hợp đồng trên tay tôi giấy trắng mực đen, có chữ ký của hai ta, thời hạn hợp đồng còn ba năm.
Tôi yêu cầu em thực hiện ba năm còn lại, em cảm thấy có vấn đề gì không?"
Mục Tuyết Y nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có vấn đề."
"Em yên tâm, tôi không ép buộc em thuận theo tôi ở bên ngoài, em có thân phận địa vị ở nhà họ Mục, tôi sẽ không phá hoại mối quan hệ giữa em với Mục Quốc Thừa."
Chu Chẩm Nguyệt vung tay, ném bản hợp đồng sang người Mục Tuyết Y.
Hợp đồng đập vào cánh tay nàng, "Xoạch" một tiếng, rơi xuống ghế sofa.
"Nhưng tôi muốn em làm người tình bí mật trong bóng tối, gọi lập tức đến, phẩy tay lập tức đi, tôi muốn em làm cái gì thì em nhất định phải làm cái đó.
Cho dù chuyện đó có mất mặt hay không có điểm dừng.
Dù em đang có cuộc họp quan trọng, miễn là tôi gọi điện thoại, em phải tới làm tình với tôi ngay lập tức, tắm rửa sạch sẽ rồi cởi đồ nằm trên giường đợi tôi.
Em có làm được không?"
Mục Tuyết Y nhặt những trang giấy mỏng bị rơi ra, sắp xếp cho đều rồi đặt lên đùi mình.
"Được."
Đối với yêu cầu gần như vô lý của Chu Chẩm Nguyệt, nàng không có nửa điểm phản kháng, cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý.
Chu Chẩm Nguyệt trêu tức bật cười: "Đúng là một ngày không bình thường.
Tiểu Mục tổng cao cao tại thượng mới gia nhập giới kinh doanh, lại đồng ý làm người tình bí mật trốn chui trốn nhủi không có đạo đức không có tư cách."
"Để kỷ niệm ngày này, tôi đã chuẩn bị một món quà khá đặc biệt, tặng cho người tình bé bỏng của tôi."
Vừa nói, Chu Chẩm Nguyệt lấy ra một cái hộp gỗ từ phía sau, mỉm cười đưa cho Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y nhận lấy, bàn tay đeo găng đặt trên nắp hộp, mở ra.
Khoảnh khắc hộp gỗ được mở, nàng ngơ ngẩn một lúc.
...!Còng tay.
Không, nói đúng hơn, đây không tính là còng tay có thể giam cầm người khác.
Nó không phải một bộ, nó chỉ cô đơn một chiếc.
Không có dây xích, chỉ