* * * * * * *
Một con đường ngoằn ngoèo dọc theo bờ hồ, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Đèn ở hai bên đường hắt những đốm sáng nhỏ, con đường dài xen kẽ sáng tối như một con mãng xà có hoa văn đồng đều lượn quanh mặt hồ.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường chỉ có một hoặc hai chiếc xe tình cờ chạy ngang qua.
"Vù—" Xe vút qua, mang đến một làn gió đêm xen lẫn ớn lạnh.
Bước chân Mục Tuyết Y chậm rãi, sâu một bước rồi lại nông một bước.
Nàng không thể bước nhanh, bình thường chống gậy có thể đi nhanh một chút, không có gậy, nàng như quay lại những ngày tháng vất vả tập luyện phục hồi chức năng.
Tuy mắt cá chân rất đau, nhưng nàng đã trải qua cơn đau đớn này ròng rã một năm, đã sớm không còn yếu ớt như trước kia.
Có điều cảm giác đau nhói...!
Cứ khơi gợi một ít ký ức của nàng.
Ký ức về khoảng thời gian chữa bệnh.
Khi đó, vì bệnh tâm lý hành hạ, nàng luôn nhìn thấy những ảo giác do bản thân tưởng tượng.
Người thường xuyên nhìn thấy nhất là Chu Chẩm Nguyệt.
Lúc ăn cơm, ngẩng đầu lên chợt thấy A Nguyệt ngồi đối diện nàng.
Cầm chén, vừa nho nhã dùng bữa vừa cau mày nói: "Đừng nhìn tôi, nhanh ăn cơm đi."
Nhắm mắt ngủ, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, A Nguyệt lại nằm bên cạnh nàng.
Vuốt ve tóc nàng, dỗ dành: "Tuyết Y ngoan".
Mỗi lần không chịu đựng nổi, mắt nhòe đi vì mồ hôi pha lẫn nước mắt.
Nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy A Nguyệt đứng ở bên cạnh, vươn tay về phía nàng, dịu dàng nỉ non:
"Đừng sợ, tôi dìu em."
Mục Tuyết Y hay suy nghĩ vẩn vơ, nàng thật sự không cần tới sự giúp đỡ của Chu Chẩm Nguyệt?
Kỳ thực không phải.
Nàng cần Chu Chẩm Nguyệt.
Nàng đã học được cách nắm lấy bàn tay hư ảo kia.
Nàng biết có vài thứ, thích hợp để ở trong lòng gửi gắm ký thác hơn là dựa dẫm ỷ lại vào thực tế.
Tình yêu của nàng dành cho cô không hề giảm bớt.
Chẳng qua...!
Nàng hiểu được cái gì gọi là nhẫn nhịn và khắc chế trong tình yêu.
Mục Tuyết Y bám vào lan can bờ hồ, nhắm mắt sờ soạng, cảm nhận gió đêm mát lạnh lướt qua khuôn mặt.
Chiếc còng trên cổ tay trái va chạm với lan can sắt, phát ra âm thanh "Leng keng" trong trẻo, tựa như chiếc xe lửa đồ chơi nằm trong tủ kính mà nàng từng thấy khi còn bé.
Đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ xa.
Có lẽ là người qua đường chạy bộ, hoặc là nhân viên ca đêm đang vội vã đi thay ca.
Biết rằng cảm giác lạ lùng bỗng dưng rục rịch trong lòng tám phần mười là ảo giác.
Nhưng Mục Tuyết Y vẫn dừng chân.
Vội vàng ngoảnh đầu.
Dưới ánh đèn đường, Chu Chẩm Nguyệt thở hồng hộc đứng sau lưng nàng.
Ánh đèn chiếu vào gương mặt có đường nét rõ ràng, ngực cô trập trùng kịch liệt, tóc dài bị gió thổi tán loạn, tóc mai ướt đẫm mồ hôi.
Cô đang cầm gậy chống, gắt gao nắm lấy.
Đầu ngón tay bấu chặt lan can, nàng nhìn dáng vẻ cô hiện tại, đầu quả tim khẽ co thắt.
Đèn đường mờ nhạt.
Gió đêm mang theo hơi ẩm từ mặt hồ.
Chu Chẩm Nguyệt thở hổn hển một lúc, cố gắng hồi phục hô hấp rồi tiến lên phía trước hai bước.
Cô nhìn xuống mắt cá chân của Mục Tuyết Y, lông mày mơ hồ nhíu lại.
Thật lâu sau.
Cô mới dùng chất giọng lí nhí hỏi:
"Đau không?"
Mục Tuyết Y cứ tưởng bản thân đã đủ mạnh mẽ để bình tĩnh nói ra hai chữ "Không đau".
Nhưng khi nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt bằng da bằng thịt xuất hiện ở trước mặt, hỏi nàng có đau không, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Nàng có thể duy trì lý trí trong mọi tình huống.
Nhưng ngay giờ phút này, nàng rất muốn tùy hứng một lần giống như lúc trước.
"Em..."
Giọng nói nàng nhuốm vẻ bất thường, vô cùng giống nghẹn ngào.
"...!Đau."
Chu Chẩm Nguyệt chăm chú mím môi, giơ gậy chống, muốn đưa cho Mục Tuyết Y.
Nhưng giữa chừng, cô hơi dừng lại.
Lại buông xuống.
Cuối cùng, cô xoay người, quay lưng về phía nàng.
Tay cầm gậy càng lúc càng siết chặt.
Mãi đến khi mu bàn tay mất đi màu máu.
Ngay lúc Mục Tuyết Y cho rằng cô muốn rời khỏi.
Chu Chẩm Nguyệt bỗng cúi đầu khom lưng.
"Leo lên."
Chu Chẩm Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, con ngươi như đắm trong ánh sáng lung linh dịu mềm.
"Tôi cõng em."
Mục Tuyết Y chớp mắt vài lần mới kìm được hàng nước mắt sắp chực trào.
Nàng áp chế rung động trong lòng, khập khiễng cẩn thận bước tới.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nằm nhoài trên lưng cô.
Chu Chẩm Nguyệt vững vàng cõng người trên lưng đứng dậy, bởi vì cô vừa mới chạy một đoạn đường dài, có chút mệt, bèn chống gậy của Mục Tuyết Y xuống đất.
Chống nó, từ từ đi về nhà.
Trên lưng có thêm một người, dĩ nhiên rất mệt.
Nhưng đáy lòng Chu Chẩm Nguyệt sinh ra một chút vui mừng.
May thay chân của Mục Tuyết Y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Như thế, cô mới có cơ hội cõng nàng.
Vừa nãy Mục Tuyết Y rời đi, hơn 20 phút dày vò, Chu Chẩm Nguyệt không biết bản thân ngồi yên bằng cách nào.
Trong đầu cô một mảnh rối bời, hỗn loạn trống rỗng, tất cả dây thần kinh đều bị thoái hóa, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.
Đuổi theo là bản năng.
Kể cả khi nhìn thấy Mục Tuyết Y vịn lan can tập tễnh bước đi, nói "Tôi cõng em" cũng là bản năng.
Mục Tuyết Y vòng tay qua cổ Chu Chẩm Nguyệt, cô nhìn xuống là có thể trông thấy chiếc còng tay vàng hiện ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại trên cổ tay trái.
Trái tim không còn đập loạn.
Người mang đến ý nghĩa cho cuộc đời cô, đang ở trên lưng cô, bị còng chặt chẽ sít sao.
Cũng sẽ không bao giờ rời xa cô.
—— Là chính cô không thể lìa bỏ nàng.
—— Đúng là cô không thể lìa bỏ nàng.
Chu Chẩm Nguyệt nghĩ như thế, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Cô cùng một người nảy sinh mối ràng buộc sâu sắc như vậy, đối với loại thương nhân máu lạnh như cô mà nói, kỳ thực không phải chuyện tốt.
Đây sẽ là điểm yếu vĩnh viễn và cô phải đầu hàng nó cả đời.
Thế nhưng, cô sẽ gắn bó với người này, đồng hành cùng nhau, tay dắt tay băng qua quãng đời còn lại.
Có người cùng cô đi hết một đời...!
Thật khiến người ta kỳ vọng.
Kỳ vọng đến mức cô hận không thể để mình và Mục Tuyết Y chân chính đeo một cặp còng tay, một bên còng tay phải của cô, một bên còng tay trái của Tuyết Y.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Sóng vai bước đi.
Không bao giờ tách biệt.
Mục Tuyết Y ở trên lưng Chu Chẩm Nguyệt, khẽ lắc lư theo bước chân cô, chợt nhớ đến ngôi làng nơi hai người dừng chân trong trận sạt lở đất hơn một năm trước, Chu Chẩm Nguyệt cũng cõng nàng rẽ nước mà đi giống như thế.
Khi đi tới cổng làng, còn tặng cho nàng hai con vịt nhỏ là Hoa Tiêu và Hồi Hương.
Nghĩ tới đây, Mục Tuyết Y nhỏ giọng hỏi: "Hoa Tiêu và Hồi Hương vẫn khỏe chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt thoát khỏi đống suy nghĩ sâu xa, não lướt qua câu hỏi của nàng.
Tức thì tuôn ra mấy phần cay đắng.
Nàng quan tâm con vịt, không phải bản thân cô.
"Có quan hệ với em à?" Chu Chẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Mục Tuyết Y im lặng một lúc mới nói: "A Nguyệt, em bỏ rơi chị hai lần, chị tức giận là đúng.
Nhưng em...!muốn kể với chị chuyện đã xảy ra một năm qua, em..."
Chu Chẩm Nguyệt không nghe hết lời: "Một năm qua em xảy ra cái gì, tôi không có hứng thú."
Mục Tuyết Y mở miệng, muốn nói lại thôi.
"Mục Tuyết Y, bán thảm* đã là chuyện quá khứ chỉ những kẻ yếu đuối như em mới làm." Trong giọng nói Chu Chẩm Nguyệt tràn đầy lý trí: "Bây giờ em lợi hại như vậy, vẫn còn bán thảm với tôi, bộ không còn gì để nói sao, Tiểu Mục tổng?"
*Bán thảm: