Edit: Ngân Nhi
Chơi xong vài ván, Cố Tư Ức liền chào tạm biệt bọn họ rồi đi về phòng.
Buổi sáng cô đến sớm nên lúc trải giường thu dọn đồ đạc không có ai trong phòng cả, lúc này trở lại phòng thì đã có thêm hai cô gái.
Cố Tư Ức chủ động chào hỏi mấy cô bạn, tự giới thiệu bản thân: “Mình tên là Cố Tư Ức, lớp 10/6.”
“Mình tên là Từ Lâm, từ cấp hai trường này chuyển lên, trước học lớp 8.” cô bạn tóc ngang vai cười tươi nói, “Trong phòng này toàn là lớp 6 thôi.”
cô bạn tóc ngắn đang thu dọn lại đống sách, nói: “Mình tên Lam Hiểu Thu, trước học lớp 1.” Giọng nói cũng nhẹ nhàng giống vẻ bề ngoài.
Nghe mọi người giới thiệu xong, Cố Tư Ức lại cười nói: “Mình từ thành phố B tới đây, còn chưa quen với trường này, về sau mong được các cậu quan tâm chiếu cố nhiều hơn.”
Thấy Từ Lâm đang chuẩn bị trải giường chiếu, cô bèn đi tới giúp đỡ.
Hai người vừa làm vừa trò chuyện, rất nhanh đã làm xong.
Cố Tư Ức lại đi tới giúp Lam Hiểu Thu, cô bạn không từ chối, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, vừa ôn hòa cũng vừa xa cách.
Mãi cho đến giờ cơm tối mà một bạn học còn lại vẫn chưa đến.
Từ Lâm nói: “Bọn mình đi ăn cơm trước đi, có khi ngày mai cậu ấy mới đến ý.”
Thế là ba người cùng nhau đi tới nhà ăn.
Dọc đường, Từ Lâm cực kì hăng hái nói cho Cố Tư Ức nghe về những người nổi tiếng trong trường.
cô bạn ra vẻ thần bí nói: “Cậu có biết bảo vật của trường chúng ta là gì không?”
Cố Tư Ức suy nghĩ một lát rồi nói: “Be yourself?”
Đây là khẩu hiệu của trường trung học Long Hưng, được khắc trên tấm bia đá cạnh cổng trường.
“…” Từ Lâm đầu đầy vạch đen.
cô bạn không dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Là Hạ Chi Tuyển đó! Cậu đã nhìn bảng vàng danh dự chưa? Cậu ấy đứng ở vị trí đầu bảng, năm nào cũng đứng nhất, mà không phải chỉ ở trong trường thôi đâu, mà là đứng đầu toàn thành phố ý! Cậu ấykhông chỉ học giỏi mà lại còn cao lớn đẹp trai nữa, lần nào bầu chọn hotboy của trường cậu ấy cũng nhận được số phiếu cao nhất.”
“Ồ…” Cố Tư Ức chậm rãi gật đầu.
“nói cho cậu nghe một tin vui nhé!” Từ Lâm mừng rỡ nói, “Hạ Chi Tuyển cùng lớp với bọn mình đấy, lớp 10/6! Cậu không biết là bọn bạn cũ ghen tị với mình thế nào đâu, từ nay về sau mỗi ngày mình chỉ cần quay đầu là có thể nhìn ngắm được vẻ đẹp trai của Hạ Chi Tuyển rồi.”
Cố Tư Ức nở nụ cười chân thành, thì ra học sinh của trường trung học trọng điểm cả nước cũng thích buôn chuyện và mê trai đẹp, không giống với tưởng tượng của cô là ai cũng giành giật từng giây từng phút để học tập, không quan tâm đến những chuyện khác, tốt thật đấy.
Hai người cứ nói chuyện say sưa với nhau, chỉ có Lam Hiểu Thu đi bên cạnh là khôngnói gì.
Vào nhà ăn, Lam Hiểu Thu đi rửa tay, Từ Lâm thì thầm với Cố Tư Ức: “Cấp hai ở trường này xếp lớp dựa vào kết quả học tập, trước cậu ấy học ở lớp 1 cùng với Hạ Chi Tuyển đấy, là học sinh đứng trong top 10, kiêu ngạo lắm, không thích giao thiệp với ai đâu.”
Cố Tư Ức cười nói: “Chắc là tính cậu ấy hướng nội, không thích nói chuyện thôi.”
Đợi Lam Hiểu Thu rửa tay xong đi ra, ba người mới cùng nhau cầm khay đi lấy cơm.
Nhà ăn của trường rất rộng, có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều có những đặc điểm khác nhau.Cố Tư Ức đứng ở tầng một nhìn một lượt, tuy rằng thức ăn cũng khá đa dạng, nhưng hình như không có món nào cay thì phải, nhìn mấy món thanh đạm nhạt nhẽo kia, cô chẳng có hứng thú ăn gì cả.
cô muốn lên tầng hai xem thế nào, nhưng Lam Hiểu Thu và Từ Lâm đã chọn xong đồ ăn rồi, đang đi lấy cơm và canh, dựa trên tôn chỉ hòa đồng với các bạn, Cố Tư Ức lại chọn bừa mấy món rồi đi theo sau.
Lúc cô đang lấy cơm thì tự dưng có một cô bạn ở đâu đột ngột lao vào đụng trúng cô, làm thức ăn trong khay cô đổ hết ra ngoài.
Mặc dù Cố Tư Ức đã nhanh nhẹn tránh đi, nhưng vẫn bị bát canh đổ vào người, cômặc quần bò và áo cộc tay màu trắng, giờ cái áo đã bị bẩn một mảng lớn vì bát canh trứng cà chua kia.
Hai cô bạn kia cứ đùa giỡn ầm ĩ với nhau, đụng vào Cố Tư Ức thì chỉ liếc mắt nhìn mộtcái, vẻ mặt nhơn nhơn khinh bỉ, không có ý định xin lỗi.
“Đụng vào người ta mà không xin lỗi à?” Cố Tư Ức lên tiếng.
Hai cô gái đang định rời đi lập tức dừng bước, lúc này mới quay lại nhìn kĩ Cố Tư Ức,một trong hai cô gái đi giày cao gót, tóc dài xõa vai, mặc váy liền màu trắng, dáng vẻ giống như nữ thần dịu dàng động lòng người trong lòng các nam sinh, nhưng giọng điệu của cô ta thì rất phách lối, vênh mặt nói: “Ai bảo mày không có mắt, lại đứng đúng chỗ này chặn đường bọn tao? Lại còn dám bảo bọn tao phải xin lỗi á? Ai cho mày cái lá gan lớn thế hả?”
Từ Lâm đứng bên cạnh kéo vạt áo Cố Tư Ức, ý bảo cô thôi đi, còn lên tiếng xin lỗi giúp: “Xin lỗi chị, tại bọn em không chú ý ạ.”
“???” Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn Từ Lâm.
“đi thôi đi thôi.” Từ Lâm kéo cô đi, dùng ánh mắt ý bảo cô nhiều một chuyện khôngbằng bớt một chuyện.
Đến lúc ngồi vào bàn, cách hai người kia đủ xa, Từ Lâm mới nói nhỏ với Cố Tư Ức: “Đấy là Từ Na khối 11, nổi tiếng là chị Na của trường, rất kiêu căng ngang ngược, gia thế lớn, mấy thành phần máu mặt trong trường đều là bạn của chị ta đấy, cậu đừng dại mà động vào.”
“Chị ta có ăn thịt mình được không?” Cố Tư Ức cầm đũa chọc chọc bát cơm, trong lòng cực kì bực bội, chẳng còn tâm trạng mà ăn uống.
Từ Lâm khuyên nhủ: “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, bọn mình vừa mới lên cấp ba, cứ biết thân biết phận mà sống, đừng gây chuyện làm gì.”
“Chuyện gì cũng muốn so đo thì lấy đâu ra sức lực mà học tập chứ?” Lam Hiểu Thu đột ngột lên tiếng.
Cố Tư Ức cố gắng tiếp thu ý kiến của hai bạn, dù sao cũng mới từ nơi đất khách đến đây học, lại đi gây sự với đàn chị khóa trên thì cũng không hay cho lắm.
Cơm nước xong, ba người lại đi mua trà sữa rồi về phòng, Từ Lâm vì muốn cho Cố Tư Ức giải sầu nên đề nghị: “Nghe nói ở sân thượng kí túc xá có thể nhìn thấy cảnh đêm rất đẹp, còn quan sát được toàn cảnh trường học nữa, bọn mình lên xem nhé?”
“Được đấy.” Cố Tư Ức đồng ý ngay.
Đứng trên cao, nhìn ra xa, tâm trạng cũng sẽ vui vẻ hơn.
Lam Hiểu Thu nói: “Mình không rảnh, mình muốn học.”
Thế là Cố Tư Ức vào phòng thay quần áo rồi cùng Từ Lâm đi lên sân thượng.
trên sân thượng của tòa kí túc xá nữ lúc này đang rất náo nhiệt.
Từ Na cầm trên tay một tờ giấy viết thư rất đẹp, diễn cảm đọc lên: “Hạ Chi Tuyển, chào anh.Chắc anh không nhận ra em đâu nhỉ, em là Khương Hiểu học lớp 9/5, có lần ở sân thể dục chúng ta đã nhìn thoáng qua nhau, kể từ khi ấy em đã không thể quên được anh…”
Có cô bé vóc dáng nhỏ gầy muốn cầm lại tờ giấy, mặt đỏ bừng như sắp khóc: “Của em mà…Trả lại cho em!”
cô bé chính là Khương Hiểu học lớp 9/5, người viết ra bức thư kia.
Bạn của Từ Na giữ chặt cô bé, Từ Na tiếp tục đọc: “anh là hotboy của trường, emkhông dám tỏ tình với anh, chỉ dám thích thầm anh thôi.Mỗi lần anh đi qua cửa lớp em, tim của em đều đập nhanh như muốn nổ tung vậy…”
“Mẹ kiếp! Tao không đọc nổi nữa!” Từ Na ném tờ giấy đi, bước lên trước đá thẳng vào bụng cô bé kia một cái, “Bọn xấu xí này giờ tác oai tác quái quá nhỉ, dám viết thư tình cho Hạ Chi Tuyển cơ đấy! Mày chưa bao giờ soi gương nhìn lại mình à?”
cô bé kia bị đạp ngã nhào ra đất, khóc lóc giải thích: “Em không…không có ý định đưa cho anh ấy…Em chỉ tự viết cho mình đọc thôi…”
cô bé đã kẹp tờ giấy đó vào trong sách, bỗng một ngày đột nhiên không thấy nữa,không biết là ai đã lấy đi rồi, cho đến khi bị mấy đàn chị khóa trên lôi lên đây.
“Mày còn cãi à? Đứng lên cho tao!” Từ Na quát lớn.
cô bé run rẩy đứng lên, Từ Na tiếp tục cho cô bé một cái tát: “Mày có tự thấy mày buồn nôn không thế? Hạ Chi Tuyển là người để mày tùy tiện thích đấy à?”
“Có nhiều người thích anh ấy như vậy…Sao em lại không được thích chứ…” cô bé tuyđã sợ phát run nhưng vẫn kiên cường phản bác.
“Mày còn già mồm à!”
Cố Tư Ức và Từ Lâm còn chưa lên hẳn, mới đi vài bước cầu thang thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trên.
Từ Lâm chạy nhanh lên trước, rón rén thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài, sau đó lôi Cố Tư Ức đang định lại gần đi, nhỏ giọng nói: “Bọn mình mau đi thôi, Từ Na đangtrừng phạt người ta đấy.”
“Gì cơ?” Cố Tư Ức lại nhìn ra bên ngoài.
Mấy cô gái đang xúm vào tát và giật tóc một cô bé quỳ dưới đất.
Cố Tư Ức khí huyết dâng trào, đẩy Từ Lâm ra rồi nói: “Cậu đi xuống trước đi.”
Trong tay Cố Tư Ức vẫn cầm cốc trà sữa, cô đi lên
sân thượng, ném thẳng cốc trà sữa vào mặt Từ Na.
Từ Na không biết mà tránh, lập tức gào lên, mấy người xung quanh cũng bị bắn nước vào.
“Đứa nào đấy?... Mẹ, lại là mày! Mày muốn chết đúng không?” Từ Na thay đổi sắc mặt, quát lên.
một cô gái đi tới gần Cố Tư Ức, giơ tay muốn giữ cô lại, lại bị Cố Tư Ức kìm tay, đạp thẳng vào đầu gối cô ta, đá cô ta ngã xuống đất, động tác rất nhanh nhẹn thuần thục.
Đối phương có tổng cộng năm đứa con gái, Cố Tư Ức cầm lấy một viên gạch ở góc tường, vẻ mặt thờ ơ nói: “Thử xem đứa nào chết trước.”
Vừa rồi một mình cô đã dễ dàng quật ngã một người, giờ còn cầm cả gạch, trong phút chốc mấy người kia đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Tư Ức đi lên trước, đỡ cô bé bị bắt nạt kia đứng dậy.
cô bé vừa cảm kích vừa xấu hổ nhìn cô, run rẩy nói không nên lời.
Cố Tư Ức lại quét mắt nhìn một lượt mấy đứa con gái trước mặt, không chút sợ hãinói: “trên người thì toàn hàng hiệu, lại còn học trường danh giá, ai ngờ đều là loại bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong cặn bã thối rữa! Bố mẹ bỏ nhiều tiền cho các chị đihọc, thế mà đầu óc còn chẳng bằng con lợn!”
“Con mẹ nhà mày…” Sắc mặt Từ Na ngày càng khó coi, quay sang quát đứa đứng bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết nó cho tao! một viên gạch đập chết được chúng mày à mà sợ?!”
một người trong nhóm kéo áo Từ Na, nhỏ giọng nói: “Hạ Chi Tuyển đang nhìn chúng ta kìa…”
Từ Na ngước mắt lên, tuy ở khoảng cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của người con trai.
Mặt trời đã ngả về tây, những đám mây đỏ rực phía chân trời, cậu đứng trên sân thượng ở kí túc xá nam đối diện, nhìn không rõ được biểu cảm trên khuôn mặt.
Từ Na cảm thấy như tim ngừng đập, sự ngang ngược càn rỡ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi bất an.
cô ta trợn mắt nhìn Cố Tư Ức rồi nói: “Tao nhớ mặt mày rồi, mày cứ chờ đấy!”
nói xong liền cùng đám bạn nhanh chóng rời đi.
Đám hung thần ác sát đã đi khỏi, sự căng thẳng sợ hãi của Khương Hiểu cuối cùng cũng được buông lỏng, cô bé nức nở nói với Cố Tư Ức: “Cảm ơn…Cảm ơn chị…”
“không có gì, chị tình cờ bắt gặp thôi.” Cố Tư Ức nhẹ nhàng đáp lại, “Mặt em bị thương rồi, để chị dẫn em đến phòng y tế.À mà tại sao bọn họ lại đánh em vậy?”
“…” Mặt cô bé bỗng đỏ lên, ấp úng không biết nên nói gì, hình như nghĩ tới điều gì đó,cô bé liền đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có một tờ giấy viết thư thì vội vàng đi tới nhặt lên, cẩn thận gấp lại, nước mắt tí tách rơi xuống tờ giấy, hai tay run rẩy cất vào trong túi áo.
cô bé biết mình không xứng với người ta, nên đây chỉ là một bí mật nhỏ của cô bé mà thôi, ai mà ngờ lại chọc phải Từ Na, bị bọn họ đánh chửi nhục nhã thế này…
- -
Ở trên tầng thượng của kí túc xá nam cách đó không xa.
Hạ Chi Tuyển cùng mấy người bạn đi lên hóng mát, không ngờ lại chứng kiến một màn bạo lực như thế.
Lục Gia Diệp vốn lúc nào cũng cợt nhả, thế mà sắc mặt bây giờ cũng trầm xuống, “Cả đám xúm lại bắt nạt một con bé, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Tô Hàn nói: “Bọn mình cũng chẳng nhảy qua đó được, kí túc xá nữ cũng cấm con trai vào, làm sao bây giờ? Hay là gọi cho quản lý an ninh của trường đi.”
Chu Kiêu lên tiếng: “Có ai biết số không?”
Lục Gia Diệp đáp: “Tôi lưu số của kẻ thù để làm cái gì chứ!”
Lúc mấy người họ đang nói chuyện thì trông thấy Cố Tư Ức xuất hiện.
cô em gái nhà bên hiền lành điềm đạm như thế, vậy mà lại có thể biến hình thành chị đại trong giang hồ, cũng biết mắng chửi người ta.
Trong tay cầm viên gạch, một chọi năm, hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi, khí thế oai phong lẫm liệt.
Tô Hàn giơ ngón cái ra: “Đúng là chị Ức của tôi, người đâu vừa đẹp lại vừa ngang tàng thế chứ.”
Hạ Chi Tuyển cũng mỉm cười, xem ra cô nhóc này không chỉ giỏi đánh nhau trong game, một khi ra trận thật thì cũng không hề yếu thế.
Lục Gia Diệp đưa tay ôm ngực nói: “Tôi bị em gái Tư Ức hút hồn mất rồi, vừa ngọt ngào vừa tàn ác, đúng là báu vật!”
Chu Kiêu trêu chọc: “Vậy cậu phải hỏi A Tuyển trước đi, xem em gái có đang độc thân hay không đã.”
“Mẹ tôi liên tục dặn dò, rằng không được để đám trai hư trong trường tới gần Tư Ức.” Hạ Chi Tuyển hờ hững nói, thu lại nụ cười, giọng nói ngỗ ngược cường thế, “Mấy cậu tốt nhất là đừng có ý đồ gì với em ấy.”