Edit: Ngân Nhi
Sau khi Cố Tư Ức dẫn Khương Hiểu tới phòng y tế rồi quay về phòng thì sắc trời đã tối hẳn, cô bé kia từ đầu tới cuối đều không nói lý do tại sao mình bị đánh, mà Cố Tư Ức cũng không muốn hỏi nhiều.
Lúc chia tay Khương Hiểu lại một lần nữa cảm ơn cô, còn lo lắng hỏi: “Chị đắc tội với Từ Na rồi, làm sao bây giờ?”
Cố Tư Ức cười đáp: “Kệ đi.”
Trong phòng, Lam Hiểu Thu đang ngồi ở bàn học bài, chiếc bút bi ghi chép bao nhiêu là công thức toán lên trang giấy trắng.
Từ Lâm thì đeo tai nghe ngồi trước máy tính, tay gõ phím lạch cạch chat QQ.
Cố Tư Ức cầm theo hai cốc trà sữa đặt lên bàn hai cô bạn.
“Mới vào học mà đã chăm thế rồi, không hổ danh là học bá!” Cố Tư Ức đứng bên cạnh Lam Hiểu Thu, nhìn đống giấy viết chi chít công thức toán và hình học mà thấy tê cả đầu.
Lam Hiểu Thu không nói gì, Cố Tư Ức cũng không muốn quấy rầy việc học của bạn nên đi sang chỗ Từ Lâm, Từ Lâm đang buôn dưa lê nhiệt tình, có vẻ như cũng khôngrảnh để nói chuyện với cô.
Từ Lâm lúc nãy không đi cùng cô lên tầng thượng, điều này khiến Cố Tư Ức cảm thấykhông được thoải mái lắm, nhưng cũng không muốn giận dỗi, dù sao cũng là bạn cùng phòng với mình.không phải ai cũng muốn xen vào việc của người khác, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ, cô thật sự không muốn đem việc này ra để tỏ vẻ thánh mẫu dạy đời người ta.
Vẫn chưa tới giờ ngủ, bạn cùng phòng lại đang bận rộn, cho nên Cố Tư Ức cũng tự nghĩ ra việc để làm.
cô lấy một quyển sách tham khảo ra, cầm bút lên, cố gắng tiến vào trạng thái học tập.
Mình phải học thật giỏi…Phải cố gắng học…Học…Học…
“A!” Bị đầu bút bi chọc vào mặt, Cố Tư Ức đang mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại.
cô xoa chỗ má bị đau, nhìn xuống quyển sách đã thấy toàn những nét bút nguệch ngoạc như gà bới…
Nhìn đồng hồ thì vẫn chưa đến chín giờ.
Cố Tư Ức lại động viên bản thân, cố học đến đúng chín giờ rồi rửa mặt đi ngủ.
Cuối cùng cũng tới chín giờ, mặc dù chẳng học được gì nhưng dù sao cũng gọi là có ý chí học hành, coi như vượt lên chính mình.
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, phát hiện hai cô bạn kia vẫn đang bận rộn.
“Mình ngủ đây, các cậu bật đèn bàn lên nhé.” nói xong cô tắt đèn trong phòng đi.
Hai người kia lúc này mới quay lại nhìn Cố Tư Ức, cô cười nói: “Hai cậu ngủ ngon.”
…
Hôm sau, khi Cố Tư Ức tỉnh lại, thấy trong phòng không một bóng người, bò xuống giường nhìn đồng hồ mới biết là đã bảy giờ rồi!
rõ ràng cô đã đặt báo thức lúc sáu rưỡi mà, di động vẫn để trên bàn học, chẳng lẽ lại ngủ không biết gì sao?
Cố Tư Ức vội vàng đi rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đi giày trắng rồi dùng tốc độ chạy một trăm mét để đến lớp.
Lúc đi tới cửa lớp 10/6 thì cô thấy cô chủ nhiệm đang điểm danh rồi.
cô hô lên: “Báo cáo!” Giọng nói trong trẻo mang theo hơi thở gấp gáp.
cô chủ nhiệm tên Lý Thiểu Hồng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc búi lên rất gọn gàng, đeo mắt kính, mặc đồ công sở nhìn rất đứng đắn lịch sự.
cô giáo quay ra nhìn phía cửa, nói: “Em tên là gì?”
Cố Tư Ức nhỏ giọng đáp: “Cố Tư Ức ạ.”
cô chủ nhiệm lại nhìn danh sách lớp, thấy được tên của cô, còn nhìn cả điểm thi và tên trường cũ luôn, khẽ cau mày.Đối với một học sinh có thành tích không tốt, thái độ cònkhông nghiêm túc thế này, ắt phải có cách giáo dục cần thiết.
cô lên tiếng: “Đứng xuống cuối lớp cho tôi.”
Cố Tư Ức cúi đầu đi vào, hướng thẳng xuống cuối lớp rồi đứng dựa vào tường.
cô chủ nhiệm lại đứng trên bục giảng nói tiếp: “Tôi không cần biết các anh các chị cấp hai học trường nào, đã quen với tác phong ra sao, nhưng một khi đã vào trung học Long Hưng thì phải tuân thủ quy định kỉ luật của nhà trường, ai đến muộn về sớm đềusẽ bị phạt.”
Học sinh trong lớp bắt đầu xôn xao, thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn cô bạn học xui xẻo đến muộn này.
Trường trung học Long Hưng áp dụng phương pháp giáo dục rất tân tiến, mỗi lớp có 36 học sinh, phòng học rất rộng rãi, cơ sở vật chất hiện đại, hai cái bàn ghép lại thành từng cặp, chia làm ba tổ, lớp có tất cả sáu hàng ghế.
Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn thân an vị ngồi ở hàng cuối cùng.
Cậu nhìn Cố Tư Ức cúi đầu đi tới, hai tay nắm chặt quai balo, vành tai đỏ hồng, mặt cúi gằm như đà điểu, khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc chiều hôm qua ở trên tầng thượng, không hiểu vì sao mà cậu lại thấy hơi buồn cười.
Lục Gia Diệp khẽ thở dài nói: “Quá đáng thật đấy, mới buổi đầu đã gây khó dễ cho emgái thế rồi, chỉ muộn có vài phút thôi mà, em gái từ thành phố khác tới đây học, lần đầu tiên ngủ ở kí túc xá nên chắc là không được ngon giấc, sáng ra mới dậy muộn.Nhìn em gái tội nghiệp quá đi, tôi đau lòng muốn chết đây này.”
Tô Hàn ngồi bên cạnh phụ họa: “Em gái đáng thương, bị đem ra làm gương xấu rồi.”
cô chủ nhiệm vẫn đang nói trên bục giảng, Hạ Chi Tuyển lấy từ trong balo ra một con robot nhỏ rồi đặt nó xuống đất.
Con robot yên lặng đi tới bên cạnh Cố Tư Ức, leo lên chân cô, Cố Tư Ức liếc mắt nhìn xuống, hết hồn vì không biết đó là thứ gì, suýt nữa thì hét ầm lên rồi.cô run chân đứngkhông vững, ngay lúc đó Hạ Chi Tuyển đã kịp thời đi ra đỡ lấy cô.
Cậu giơ chân ra với lấy một cái ghế rồi ấn Cố Tư Ức ngồi xuống.
Cố Tư Ức không biết phải làm sao, cứ cuống quýt nhìn cậu, cô giáo đang phạt cô đứng mà, cậu lại làm cái gì đó?
Hạ Chi Tuyển giữ chặt vai Cố Tư Ức, quay lên nói với cô chủ nhiệm: “Thưa cô, bạn Cố Tư Ức bị tụt huyết áp, suýt nữa thì ngất xỉu, không nên để bạn ấy đứng lâu ạ.”
cô chủ nhiệm sửng sốt một lúc rồi nói: “Vậy em tìm chỗ ngồi đi.”
Các giáo viên trong trường ai cũng biết Hạ Chi Tuyển, ba năm cấp hai cậu học trò này luôn vững vàng ở vị trí đứng đầu thành phố, đặc biệt là học đều các môn, giỏi nhất là khoa học tự nhiên nhưng xã hội cũng không hề yếu kém, gia đình cũng thuộc tầng lớp quan nhị đại hồng tam đại (*).
(*) Quan nhị đại: chỉ tầng lớpcon cháu (thế hệ thứ 2) trong các gia đình quan chức cấp cao. Hồng tam đại:chỉ tầng lớp con cháu (thế hệ thứ 3) của các lãnh đạo Đảng Cộng Sản thời kì cách mạngĐối với cậu học trò vừa giỏi lại vừa có gia thế này, các thầy cô đương nhiên là rất thiên vị.
Cố Tư Ức nhận được lệnh đặc xá của cô giáo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lớp học.
Dãy cuối cùng còn chỗ trống, cô bèn đi tới ngồi xuống.
Chủ đề của cô chủ nhiệm không ngừng được mở rộng, nhưng cũng chỉ loanh quanh chuyện nên học hành thế nào trong ba năm cấp ba sắp tới.
Cố Tư Ức nghiêng đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, hai người chỉ ngồi cách nhau một lối đi mà thôi.
Hạ Chi Tuyển đang giở sách đọc bỗng cảm giác được gì đó nên quay sang nhìn, ánh mắt của hai người lập tức giao nhau.
Cố Tư Ức chớp mắt, dùng khẩu hình miệng để truyền đạt: Cảm ơn nhé.
Mắt cô bé sáng long lanh, hàng lông mi rất dài, ánh mắt tràn đầy
cảm kích, vì mỉm cười nên còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
cô chủ nhiệm nói xong thì bắt đầu cho từng người đứng lên giới thiệu bản thân.
Cố Tư Ức thấy Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đều đang ngồi cạnh một bạn học khác, lớp này đa số đều là các học sinh chuyển từ cấp hai lên, số ít còn lại là từ các trường cấp hai khác, hơn hai mươi bạn nam và mười mấy bạn nữ.
Sau khi xong màn giới thiệu bản thân, cô chủ nhiệm lại gọi mấy bạn ngồi bàn đầu cùng cô đi lấy đồ tập quân sự và sách giáo khoa.
Bầu không khí trong lớp trở nên thoải mái hơn, các học sinh bắt đầu quay sang trò chuyện với nhau.
Lục Gia Diệp vội vàng nói với Cố Tư Ức: “Em gái đừng buồn nhé, lát nữa anh Lục mua kẹo cho em ăn.”
“Mình có buồn đâu…” Cố Tư Ức thở dài nói, “Chỉ thấy xấu hổ quá thôi, ước gì có cái lỗ để chui vào…”
“Còn biết nói đùa thì chắc là không sao rồi, giỏi lắm giỏi lắm.”
“Đừng có gọi mình là em gái nữa, bây giờ đang ở trong lớp, phải gọi tên của mình.” Cố Tư Ức lại nói.
“anh thấy gọi là em gái nghe thân thiết hơn mà, ai quy định trong lớp thì không được gọi là em gái chứ?” Lục Gia Diệp cố tình cợt nhả, “Hay em gái muốn được gọi là chị hả? Chị Ức ơi ~”
“Đừng mà!” Cố Tư Ức vội ngăn lại, gọi thế còn ghê hơn ý.
“Em gái à, cho anh xin số đi.” Lục Gia Diệp cầm điện thoại nói.
Trong lớp đang ồn ào, Cố Tư Ức không muốn nói to, bèn lấy giấy ra ghi số di động của mình vào rồi đưa cho Lục Gia Diệp.
Tờ giấy được đặt trên bàn, Lục Gia Diệp nhanh chóng lưu số vào máy.
Hạ Chi Tuyển chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi.
Cố Tư Ức nhớ đến lọ tương ớt mà mẹ làm đưa cho mình, liền nói với Hạ Chi Tuyển: “Em có một thứ muốn đưa cho anh, đợi lát nữa về phòng em lấy cho.”
Hạ Chi Tuyển hỏi: “Cái gì thế?”
“Đến lúc ấy anh sẽ biết.” Cố Tư Ức cười đáp.
Lúc này cô cảm thấy mẹ mình thật sáng suốt vì đã đưa cô quà để tặng Hạ Chi Tuyển, vừa lúc cô đang định cảm ơn cậu ấy.
Từ nay về sau, vị học thần này chính là bạn của cô rồi.
Sau khi phát xong đồ tập quân sự và sách giáo khoa là thời gian 40 phút ăn sáng, sau 40 phút tất cả phải mặc quân phục rồi tập trung ở sân thể dục.
Cố Tư Ức quay về phòng ngủ, thấy Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đều đang ở đó.
cô không kìm được lòng mà hỏi: “Sáng nay các cậu đi sao không gọi mình dậy với?”
Lam Hiểu Thu không nói gì, chỉ mau chóng thay quần áo, thay xong thì đi khỏi phòng luôn.Từ Lâm cũng im lặng nãy giờ, đợi cô bạn kia đi rồi thì mới nhìn Cố Tư Ức nói: “Tư Ức, xin lỗi cậu nhé.”
Nét mặt của cô ấy rất khó xử, chậm rãi giải thích: “Tối qua đám bạn của Từ Na tìm được phòng của bọn mình rồi… Bảo bọn mình không được chơi với cậu nữa, nếukhông nghe lời thì coi như là chống đối lại bọn họ, sau này sẽ thường xuyên gây phiền phức cho bọn mình.”
“Cậu là học sinh trường khác chuyển đến nên không biết Từ Na ghê gớm thế nào đâu… Mình không có gia thế bối cảnh gì, nên không muốn đắc tội họ.” Từ Lâm khuyên nhủ: “Hay là cậu đi tìm Từ Na xin lỗi đi, nếu không sau này chị ta sẽ cứ nhắm vào cậu đấy.”
Cố Tư Ức cười nói: “Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng mẹ mình không dạy mình là phải đi xin lỗi mấy loại cặn bã đó.”
Gương mặt của cô bé rất ngây thơ, nhưng lúc nói lại mang theo một sự bướng bỉnh và kiêu hãnh rất lớn.