Thông tin truyện Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi

Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

406

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 18378 lượt

REVIEW TRUYỆN NĂM THÁNG VỘI VÃ

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, sâu sắc, OE

Độ dài: 82 chương

Tình trạng: Hoàn - đã chuyển thể thành phim cùng tên

_____________

Giống như tên truyện, "Năm tháng vội vã" là câu chuyện về thời thanh xuân tươi đẹp nhưng cũng vội vàng qua mau của một nhóm bạn 5 người thuộc thế hệ 8X - một thế hệ đặc biệt được chứng kiến những dấu mốc lịch sử, những sự kiện trọng đại của đất nước Trung Quốc.

Nhóm bạn đó là Phương Hồi, Trần Tầm, Kiều Nhiên, Lâm Gia Mạt, Triệu Diệp với những mối quan hệ chồng chéo, những tình cảm lặng thầm hay công khai đã gắn kết 5 con người vốn tưởng như xa lạ lại với nhau. Là tình bạn trong sáng hồn nhiên giữa những cô gái nhỏ luôn chia sẻ những suy nghĩ thẳm sâu trong lòng với nhau, là tình ''đồng chí'' giữa những cậu trai đang tuổi mới lớn, là tình yêu nồng nhiệt Trần Tầm dành cho Phương Hồi, tình cảm lặng lẽ Phương Hồi đáp lại cho cậu, là mối tình đơn phương mà Kiều Nhiên dành cho Phương Hồi, Triệu Diệp dành cho Lâm Gia Mạt.

Ở cái tuổi 16 trong sáng non nớt ấy, chẳng ai biết đến cái gì là yêu hận tình thù, đồng tiền phân bạc, bẩn thỉu nhơ nhớp ngoài kia. Chỉ có những gì nồng nhiệt mà tinh khôi nhất được trao đi bằng cả con tim thiện lương chân thành.

Trần Tầm - anh chàng lớp trưởng đẹp trai, năng động lại chú ý tới một Phương Hồi luôn thầm lặng như cái bóng chỉ vì cô luôn lờ phắt cậu đi, dần dần, từ những cái nhìn giản đơn, sự kiêu ngạo trẻ con vì không được chú ý, Trần Tầm chợt phát hiện thì ra Phương Hồi lại đáng yêu đến nhường ấy. Thế nên, cậu chàng mới cố tình viết lên bảng câu ''Phương Hồi yêu Trần Tầm'' để chạy tới làm anh hùng cứu mĩ nhân, có thế thì cô gái kia mới chịu nhìn đến cậu. Khi đã lớn, người ta sẽ gọi như vậy là thủ đoạn. Nhưng khi người ta mới 16 tuổi thì yêu chính là như vậy. Lén cầm tay nhau, lén hôn nhau nhẹ nhàng, lén ôm nhau rồi bỏ ra ngại ngùng, thanh xuân phải như vậy mới đáng nhớ.

Lý giải về việc tạo sao Phương Hồi lại được cả Kiều Nhiên và Trần Tầm thích, xin trích dẫn một câu mà nhân vật Trương Nam đã nhận xét về Phương Hồi:

''Chẳng phải là mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, nhưng lại có bản lĩnh khiến cho người ta gặp qua là không quên được.''

Đó là về ngoại hình, còn bàn về tính cách thì có thể nói rằng nếu tớ mà là con trai thì cũng xin gục dưới chân Phương Hồi luôn. Vì sao ư, bạn có biết rằng bên cạnh những cô gái sôi nổi hoạt bát còn có những bạn nữ thoạt nhìn tuy có vẻ trầm lặng ít nói nhưng nội tâm lại rất phong phú, tiếp xúc với cô ấy lâu ngày, bạn sẽ dần cảm nhận được sức mạnh phát ra từ sâu trong tâm hồn cô ấy khiến dù im lặng bên nhau nhưng bạn vẫn thấy rất vui vẻ, cảm giác như ta đã tìm được một mảnh trời bình yên êm ả sóng vỗ sau cơn cuồng phong vậy.

Vậy nên dù là Trần Tầm sôi nổi phóng khoáng hay Kiều Nhiên dịu dàng, nội tâm cũng đều yêu thích Phương Hồi. Thế nhưng, yêu thích thôi liệu đã đủ? Câu trả lời là tùy người và đáp án của Trần Tầm là chưa đủ.

Bởi Trần Tầm được miêu tả là chàng trai sôi nổi, hay thích đùa giỡn, thanh xuân nhiệt huyết, có đôi khi lại bốc đồng như trẻ nhỏ. Nếu như thế giới của Phương Hồi là bảo vệ thì thế giới của Trần Tầm chính là khai phá. Cậu ta từng cảm thấy cô gái này không giống với người thường, những cô gái cùng tuổi với cô đều thích ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại không như thế, cậu ta đã từng rất tò mò về thế giới của cô, cái thế giới mà cậu ta hoàn toàn lạ lẫm.

Trong mối tình với Phương Hồi, cậu luôn là người chủ đạo còn Phương Hồi, cô thích Trần Tầm nhưng chỉ có thể đuổi theo bước chân của cậu. Cô luôn lo được lo mất, cô không hề tự tin về bản thân mình, cảm thấy mình thật nhạt nhẽo, không bằng những cô gái náo nhiệt thú vị bên cậu.

Khi Trần Tầm bỏ rơi Phương Hồi, tất cả mọi người đều chỉ trích cậu, “Cậu thay đổi rồi.”

Cậu thích Thẩm Hiểu Đường - một người có lối sống giống cậu, có thể cùng cậu đứng trên sân khấu ca hát là sai sao?

Nếu như Trần Tầm là một ngọn đèn chiếu sáng cõi lòng u ám của Phương Hồi, vậy thì Thẩm Hiểu Đường chính là ngọn lửa thiêu đốt Trần Tầm, đồng hành với cậu bước vào thế giới sôi nổi bùng cháy tràn ngập niềm vui mà cậu luôn yêu thích, một thế giới mà Phương Hồi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

Cá tính của Phương Hồi là hướng nội, cô không phải là kiểu người tấn công, khi bị tổn thương thì chỉ biết tự ngược, cho nên ngay khi cô biết được Trần Tầm đã ở bên Thẩm Hiểu Đường, hy vọng cuối cùng bị dập tắt, cô liền nảy sinh ý niệm tự hủy diệt chính mình.

Rất nhiều người cảm thấy không đáng nhưng thật ra đáng hay không lại là chuyện của mỗi người. Tớ cảm thấy cô ấy là người thuần túy nhất, cô ấy yêu Trần Tầm, cho nên cô ấy sẽ giữ lại điều tốt đẹp nhất của bản thân cho cậu ta. Khi Trần Tầm đã hết yêu, cô ấy chỉ có thể dùng phương thức cực đoan đó để kết thúc tình yêu với Trần Tầm.

Có người nói, nếu Phương Hồi ở bên Kiều Nhiên, có lẽ đã không đau lòng đến thế. Nhưng không, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Dẫu cho Kiều Nhiên tốt đẹp bao nhiêu, thấu hiểu thế nào, dịu dàng đến đâu, Phương Hồi cũng sẽ không yêu Kiều Nhiên.

Thứ nhất, tính cách Phương Hồi “giống như một chú sóc bảo vệ lương thực của mình, sợ người khác dẫm đạp lên những quả thông mà mình góp nhặt”, cho nên sau khi Trần Tầm xông vào cuộc đời cô như một cơn bão, cô không cưỡng lại được mà thích Trần Tầm dù phải chịu ngược, đó là một chuyện hết sức tự nhiên. Thứ hai, đối với Phương Hồi mà nói, cô ấy quen thuộc và hiểu rõ từng hành động của Kiều Nhiên, mà người đời lại có câu “hiểu rõ nhau thì không thể thành người yêu, chỉ có thể làm bằng hữu”, hơn nữa Kiều Nhiên lại có vẻ khá thiếu quyết đoán trong việc thể hiện tình yêu với Phương Hồi, không rước được người đẹp về dinh cũng là điều dễ hiểu.

Dù câu chuyện kết thúc trong đau thương khi nhóm bạn thanh xuân tan rã, tình yêu của Phương Hồi - Trần Tầm cũng đã không còn nhưng ít nhất năm người bọn họ đã từng chân thành với nhau, có lẽ thế là đủ. Vì trên đời này cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, làm sao có thể đòi hỏi con người bất biến khi dòng đời là vạn biến? Cuộc sống này tàn nhẫn vậy đấy.

Thế nhưng, chỉ có thanh xuân là thứ dũng cảm nhất, thuần chất nhất, xem nhẹ sự tàn khốc của cuộc sống nhất. Chỉ có thanh xuân khiến chúng ta thật sự học được cách đối mặt với sự mất mát đầu tiên, sự thất bại đầu tiên, lần đau lòng đầu tiên, sự tiếc nuối đầu tiên, sự chờ đợi đầu tiên, sự tha thứ đầu tiên, sự lột xác đầu tiên.

Chúng ta là Trần Tầm, là Phương Hồi, cũng là Kiều Nhiên. Giữa cuộc đời của chúng ta, có thể đã từng có Trần Tầm, từng có Phương Hồi, từng có Kiều Nhiên. Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ đánh mất phần tình cảm ấy trong lòng, biến thành loại người mà ngày trước chúng ta từng khinh bỉ.

Nhưng khi đó, chúng ta mới hiểu được ý nghĩa của thanh xuân, đồng thời chứng minh: Chúng ta đã từng chân thành với tình yêu, đã từng chân thành với tình bạn, chúng ta đã từng tốt đẹp trong những năm tháng đẹp nhất của đời người. Cuộc đời chỉ vậy là đủ rồi.


Bình luận truyện