Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi

Ngoại truyện 2: Nước mắt tuôn rơi


trước sau

[1]

Lúc tôi chạy đến sân bóng rổ vào cuối tuần, thì thấy một người, đó chính là Thất Thất. Vốn dĩ tôi đã quên mất vụ đó, thấy cô bé ngồi giữa Gia Mạt và Lưu Sảng rồi ra sức vẫy tay về phía tôi, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Gia Mạt, nét cười xấu xa của Triệu Diệp, đầu tôi lập tức "Ong" lên ngay.

"Chú ơi! Nhanh đi! Chú đến muộn rồi!" Nổi nóng không có nguyên nhân, cô bé tiếp tục lúc lắc cái mông nhỏ bật nhảy lên chào hỏi tôi, hoàn toàn không nhìn thấy đám Triệu Diệp phía sau đang nhìn về chiếc quần short của cô bé rồi làm ra đủ loại tư thế hạ lưu.

"Chú ơi nhanh chút đi." Triệu Diệp ôm yết hầu bắt chước Thất Thất.

Tôi không nói lời nào rồi bước đến, đi ngang qua Gia Mạt, nghe thấy cô ấy nói khe khẽ: "Đồ lưu manh!"

...

Trên sân bóng rổ vẫn là những cầu thủ quen thuộc, tiền đạo Triệu Diệp, hậu vệ Tô Khải, trung phong Lưu Bác, nếu Tống Ninh không đi công tác, tôi cũng sẽ gọi cậu ta đến đây chơi bóng, chẳng qua bây giờ thằng nhóc đó bận kinh khủng, thời gian cậu ta không ở Bắc Kinh còn nhiều hơn thời gian cậu ta ở Bắc Kinh. Cậu ta không đến cũng không sao, Gia Mạt vẫn đến đây xem chúng tôi chơi bóng.

Cho nên thỉnh thoảng, lúc Tô Khải giơ thẳng cánh tay lên ra hiệu chuyền bóng cho tôi, lúc Triệu Diệp gọi tên tôi rồi truyền bóng để tôi đưa vào rổ, lúc Gia Mạt ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ cho chúng tôi, tôi thực sự đã cho rằng chúng tôi vẫn còn là một nhóm, còn đang ở năm tháng đó. Thậm chí trong tiếng hít thở nặng nề và ánh mặt trời chói mắt, tôi như thấy được bóng dáng của Phương Hồi, cô ấy đang yên lặng đứng phía sau nhìn tôi, chờ tôi quay đầu lại, chờ tôi nhìn cô ấy, rồi trao cho tôi một nụ cười.

Nhưng mà, nhìn kỹ lại thì thấy, trung phong Lưu Bác vì làm nghề tiêu thụ, dường như đã uống đến mức biến thành người 100kg, còn Triệu Diệp có cố gắng nhảy như thế nào cũng không với được đến cái giỏ lưới chứ đừng nói đến chuyện nắm được, bụng của Tô Khải cũng đã có tướng, anh ta cài đặt tiếng chuông cuộc gọi chủ tịch của anh ta thành âm thanh hết sức dung tục, chỉ cần vừa vang lên là kết thúc ngay lập tức, mà hóa ra cái đám đánh đâu thắng đó của chúng tôi, bây giờ cũng thường thường đấu không lại mấy đứa nhóc mười mấy tuổi.

Chơi xong nửa trận đầu, chúng tôi đã thua mấy điểm, đứa nào đứa nấy đều tê liệt ngồi xuống uống nước. Nhóm nhóc con kia cũng ngồi cùng nhóm của bọn chúng, vừa cười vừa nói. Thất Thất rất không phục, trừng mắt lườm tôi một cái nói: "Chú này, chú yếu lắm rồi à! Vừa rồi mấy chị còn nói mấy chú đã từng giành được cúp quán quân gì đó, giờ ngay cả bọn chúng cũng không đấu lại, thực sự không có hứng thú!"

"Mẹ nó cũng vì giờ lớn tuổi rồi, nếu là trước kia, bọn này muốn thắng chúng nó cũng chỉ là chuyện nhỏ." Triệu Diệp không phục nói.

"Nói cũng đúng, so với lúc trước của bọn mình, đấu với bọn nhóc này dễ như trở bàn tay." Tô Khải tự hào nói, "Ít nhất, Triệu Diệp có thể kèm hai thằng, Trần Tầm ghi ba điểm không là gì to tát, Lưu Bác, trong nhóm đó có thằng nào giành bảng rổ qua được Lưu Bác chứ!"

"Thật hay giả vậy!" Thất Thất trừng mắt nói.

"Dĩ nhiên là thật rồi!" Triệu Diệp vỗ vỗ vai Lưu Bác nói, "Ôi, Lưu Bác, một thời che trời nha!"

"Không che nổi, không che nổi." Lưu Bác thật thà cười.

Chúng tôi cũng cười, năm đó cảm thấy mình vô cùng cố chấp, có thể cố gắng phấn đấu để có được cup Nike, bây giờ chẳng qua từ miệng của Thất Thất không biết nó là chiếc cúp gì. Năm đó, chúng tôi cho rằng chính mình là thiên hạ vô địch, bây giờ chẳng qua trong mắt cô bé chỉ là mấy chú hạng AB. Nhưng mà cũng không sao, thế gian này rất công bằng, cho bạn tuổi thanh xuân, rồi sẽ khiến bạn già đi, chúng ta đều sẽ có được, sau đó chúng ta đều sẽ mất đi.

Triệu Diệp biểu diễn cho Thất Thất Thất xem màn lừa bóng sở trường, khi xoay người thì bị đau lưng, Lưu Sảng kéo cậu ta sang một bên, vừa xoa bóp vừa bảo cậu ta bớt đùa đi(1), đừng có ra vẻ nữa."

(1) Nguyên văn là 少装犊子 tức ít giả bộ làm bê đi, con bê là từ mắng của người phương Bắc, con bê mới sinh ra thường ko biết sợ cọp, ý chỉ những người ngang tàng, gan lớn, đùa ác, v.v...

Thất Thất cười ha ha, cầm cặp lên nói: "Mấy chú ba hoa cả thôi! Chú ơi, tôi có chút việc phải đi trước, không ở lại chơi với mấy chú được."

"Ừ, có tiền bắt xe không?" Tôi hỏi.

"Cho tôi hai trăm cũng được." Thất Thất cười tí tửng nói.

Tôi mở ví ra, cho cô bé năm trăm, cô bé liền hôn vào má tôi một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi đi hát, đêm nay người đó cũng đi, không tán dóc với chú được rồi!"

"Ôi, đi nhanh đi!" Tôi vừa thay đổi sắc mặt vừa đẩy con bé đi, lúc nhìn lại, cả đám Triệu Diệp đều hóa đá ngay tại chỗ.

"Nói, rốt cuộc cậu đã bắt đầu nhiễm độc của bọn nhóc 9X rồi à, Trần Tầm, cuộc đời này của cậu coi như xong." Triệu Diệp rung đùi đắc ý ôm tôi nói.

"Cút! Một nhóc con thôi, con bé có người nó thích." Tôi đẩy cậu ta ra.

"Trần Tầm thật là ok nha, từ bé đến lớn đều thích cậu." Tô Khải cười tít mắt nói.

"Đúng rồi, nếu là tôi thì tôi cũng thích Trần Tầm, rất sôi nổi." Lưu Sảng gật đầu thật mạnh.

"Thôi, cậu ta ấy hả, hủy hoại người ta không biết mệt mỏi." Gia Mạt khinh thường nói.

"Tớ xin các cậu! Tha cho tớ một con đường sống!" Tôi gấp gáp cầu xin buông tha.

Đang nói, điện thoại di động của Tô Khải vang lên, anh ta đứng một bên nhận cuộc gọi, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, nhận điện thoại xong, tâm trạng anh ta nặng nề bước đến nói: "Ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước."

"Không có chuyện gì chứ?" Gia Mạt quan tâm hỏi.

"Không có gì, mấy đứa ở lại chơi đi, cuối tuần Tống Ninh về hẹn cậu ấy đến chơi bóng đi, lâu không vận động, sẽ càng lúc càng mỹ miều đó." Tô Khải cởi chiếc áo ba lỗ thể thao ra, mặc áo T-shirt vào.

"Được, vậy bọn mình cũng giải tán thôi! Cuối tuần gặp nhé!" Triệp Diệp đỡ lưng đứng lên nói: "Chậc, thực sự là hơi đau, về nhà phải dán cao dán mới được."

"Được rồi, vậy tớ đưa Gia Mạt về." Tôi đứng lên nói.

Nhóm nhóc con trong sân cũng lên tiếng chào hỏi, từng người trong nhóm chúng tôi lái xe về nhà. Gia Mạt ngồi trên xe của tôi lật tìm CD, chọn một chiếc rồi bỏ vào ổ đĩa, mở ra là một bài hát cũ, Gia Mạt ngâm nga theo mấy câu hát quen thuộc nhất kia: "Nhân gian giữ lại bao nhiêu yêu, đón nhận kiếp phù du ngàn sự thay đổi, cùng người mình yêu làm chuyện hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp hay là duyên."(2)

(2) Lời trong ca khúc [Lưu Quang Phi Vũ]. Trình bày: Trần Thục Hoa (OST movie "Thanh Xà" sản xuất năm 1993)

"Fan của Rock & Roll sao lại nghe loại nhạc này vậy." Gia Mạt chuyển sang hỏi tôi.

"Già rồi nên hoàn tục thôi, rất nhiều ca khúc trước đây tớ không thích, giờ nghe lại cảm thấy rất hay." Tôi cười cười đáp.

"Nhớ lại chuyện xưa à."

"Không hẳn."

"Cho nên nói về Phương Hồi với Thất Thất?"

Tôi hơi sựng lại, bỗng nhiên chiếc xe bên cạnh rẽ sang một bên, tôi nhấn chân phanh xe lại, Gia Mạt nhào về phía trước.

"Thất Thất hỏi tớ rất nhiều chuyện về Phương Hồi."

"Cậu nói thế nào?"

"Nói đi nói lại cũng là những chuyện lúc còn đến trường thôi! Cậu ấy điềm đạm, cậu ấy hay khóc, cậu ấy hiền lành, cậu ấy trung tình. Cậu ấy chia cơm trong hộp cho tớ ăn, cậu ấy và tớ tay nắm tay cùng ngâm nga hành khúc hôn lễ khi đi WC, cậu ấy cùng tớ đến sân thể dục xem Tô Khải chơi bóng. Cậu ấy đùa giỡn với số mệnh mà thích cậu, cậu ấy tự hủy hoại đời mình rồi rời xa cậu, cậu ấy yên lặng ở bên chúng ta, sau đó cậu ấy cũng lặng lẽ biến mất." Gia Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ nói thì thào, "Trần Tầm, cậu, tớ, Triệu Diệp, Kiều Nhiên, Tống Ninh, Tô Khải, chúng ta đều đã già đi, nhưng Phương Hồi trong lòng tớ vẫn là dáng vẻ đó, giống như vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Cậu ấy ở lại tuổi thanh xuân của chúng ta, chúng ta mất đi tuổi thanh xuân, cũng mất đi cậu ấy."

"Ừ."

"Chỉ có cậu ấy là không già đi, rất ranh mãnh!"

"Ừ."

"Thất Thất nói cậu còn yêu cậu ấy."

"Ừ... Hả?"

Tôi giương khóe môi, bật cười.

"Ý cậu là gì?" Gia Mạt không vui nói.

"Không sao, chỉ là bây giờ bỗng nhiên nói từ yêu này, cảm thấy buồn cười."

"Trần Tầm, cậu ít giả vờ không đứng đắn đi. Cậu cho rằng bọn tớ không biết gì hết? Cậu cũng nghĩ đến Phương Hồi, ít nhất là hoài niệm cậu ấy."

Tôi không nói chuyện, bài hát trong CD lại ngân lên khúc hát: Cùng người mình yêu làm chuyện hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp hay là duyên.

Xe rẽ vào tiểu khu nhà của Gia Mạt và Tống Ninh, tôi dừng xe lại, hỏi Gia Mạt: "Khi nào Tống Ninh về? Mấy tháng rồi tớ không gặp cậu ấy."

"Tớ cũng không biết." Gia Mạt hừ một tiếng, "Người ta ở nước ngoài thoải mái lắm."

"Cậu cũng nên giám sát chặt chẽ một chút, thằng nhóc đó như kẻ trộm gà vậy, bây giờ được thả xuống nước, không biết khi nào động tâm phàm..."

Tôi trêu Gia Mạt, cô ấy bật cười.

"Chẵng lẽ lúc nào tớ cũng phải điện thoại hỏi thăm, được thì nên làm một cuộc tập kích, khống chế toàn bộ mật mã của Microblogging QQ, chi phiếu, cổ phiếu, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho cuộc chiến, bực bội thì ôm nó bỏ đi? Trần Tầm, tớ sẽ không làm những chuyện như vậy! Mascara của tớ rất đắt, cho nên tớ sẽ không khóc vì người đàn ông nào hết. Váy của tớ rất đẹp, cho nên tớ cũng phải sống đẹp như nó. Cuộc sống của tớ như cuộc sống của một nữ thần, nên tớ nhất định sẽ đi tiếp con đường nữ thần đó."

Gia Mạt hất hất mái tóc dài, bày ra pose(3) mắt lạnh cao quý từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên tôi gọi cô ấy: "Chờ chút, đừng nhúc nhích!"

(3) Pose = Làm ra dáng

Cô ấy không hiểu nhìn tôi, tôi cẩn thận từng li từng tí vén tóc xoăn màu nâu của cô ấy lên nói: "Có sợi tóc bạc."

"Á! Giúp tớ nhổ xuống đi!" Gia Mạt hoảng sợ hô lớn.

Tôi lần tìm rồi nhổ sợi tóc bạc xuống hộ cô ấy, Gia Mạt đau kêu ai da một tiếng, nhìn sợi tóc bạc, bọn tôi cười rộ lên.

Đây chính là Gia Mạt của chúng ta, cho dù cô ấy bao nhiêu tuổi, xinh đẹp hay già nua, cô ấy luôn là một nữ thần.

Gia Mạt xuống xe, dặn dò tôi phải lái xe chậm một chút, đi đường cẩn thận, lúc tôi đang chuẩn bị quay đầu, cô ấy bỗng nhiên vòng trở lại, gõ cửa kính ý bảo tôi mở nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với cậu, Kiều Nhiên sắp về nước."

[2]

Mấy năm nay Kiều Nhiên luôn ở nước ngoài, học xong chính quy lại học tiếp thạc sĩ, tiếp đó cậu ta trở thành vị boss đáng kiêu hãnh, thiết kế không ít kiến trúc nổi tiếng. Cậu ta không kết hôn, cũng không quen bạn gái nào trong thời gian dài. Gia Mạt nói cậu ta chính là tuýp con trai tài ba quốc tế, còn Triệu Diệp thì nói cả người cậu ta rõ ràng đều lộ vẻ lạnh lùng đẹp đẽ kiểu gay.

Mấy năm đi du học, cậu ta cũng thường xuyên trở về, sau đó thì về nước ít hơn, mỗi lần gặp mặt, nhất định đều phải chơi một trận bóng rổ thật hoành tráng, một tiệc rượu thật to. Mà mỗi lần cậu ta say rượu, đều nhất định sẽ cạn với tôi một ly nữa, một bình rượu trắng, rượu tinh khiết. Tôi biết, cậu ta luôn trách tôi, trách tôi không chăm sóc tốt cô gái kia.

Điều này, tôi thừa nhận.

Hôm Kiều Nhiên trở về ban đầu định là Triệu Diệp đón, kết quả là vì hôm đó chơi bóng bị trật eo nên Triệu Diệp tạm thời không đi đón được, đổi lại thành tôi. Kiều Nhiên bước ra khỏi cửa, nhìn từ xa thật đúng là rất có dáng, tôi dang tay cười nói: "Người ta nhìn một soái ca như tớ lại đi đón một soái ca như cậu, nhất định sẽ nghĩ hai người bọn mình có vấn đề, muốn ôm một cái không, thỏa mãn cho quần chúng đang vây nhìn?" Kiều Nhiên trừng mắt với tôi một cái, đưa túi laptop cho tôi.

"Lần này về được bao lâu?" Ngồi trên xe, tôi hỏi Kiều Nhiên.

"Một tháng." Kiều Nhiên tháo kính mát xuống nói, "Tớ quyết định về nước mở công ty."

"Hải quy(1) quyết định về?" Tôi mừng rỡ nói.

(1) Hải quy – 海归: Ám chỉ những người học sinh/sinh viên học ở nước ngoài rồi quay trở về nước.

"Ở nước ngoài đâu có tìm được công trường đang thi công lớn như ở Trung Quốc như vậy, làm ngành của bọn tớ phải dựa vào tập thể hình(2)". Kiều Nhiên chỉ vào một tòa nhà ngoài cửa sổ nói.

(2) Từ này đại loại có 2 nghĩa, ý là khỏe và đẹp (tính thẫm mỹ cao)

"Rốt cuộc vẫn là tai họa đã trở về." Tôi cười nói.

"Nói thật, bây giờ trong nước vẫn còn nhiều cơ hội. Không phải là cậu đó sao? Tai họa của quốc gia." Kiều Nhiên lườm tôi một cái nói.

Tôi nghe thấy trong lời nói của cậu ta đầy hàm ý, nói: "Có ý gì đây?"

"Nghe nói vớ được em 9X." Kiều Nhiên hừ một tiếng.

"Mẹ kiếp, ai nhiều chuyện vậy chứ!" Tôi vỗ vô lăng một cái nói, "Mẹ nó đúng là chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu lại truyền vạn dặm!"

"Cho nên, cậu cũng sẽ không nghĩ đến Phương Hồi nữa." Kiều Nhiên nhỏ giọng nói.

Chúng tôi im lặng vài giây, cái tên này phảng phất như mang theo hương thơm của hoa cỏ, phát ra giữa chúng tôi, sẽ tạo ra một âm thanh hối hả.

"Cậu... Có tin tức của cô ấy?" Tôi hít vào một hơi.

Kiều Nhiên dừng lại một lúc, đáp: "Thật ra tớ đã đi tìm cô ấy."

Chuyện này cũng không có gì bất ngờ, tôi tin Kiều Nhiên có thể làm được, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm được, nhưng không biết vì sao, tin này khiến tôi có chút giận dỗi.

"Cô ấy thế nào?"

"Vẫn... Tốt."

Tiếng nói của Kiều Nhiên tạm dừng, khiến trái tim tôi co thắt một nhịp, tôi hạ cửa kính xuống châm một điếu thuốc, Kiều Nhiên nhận lấy, cũng rít một hơi.

"Đó là chuyện của mấy năm trước, có năm tớ về đúng lễ Noel, lúc đi qua trường học của chúng ta thì vào trong thăm cô Hầu, cũng may, sau đó tớ thấy được một tấm thiệp điện tử mà Phương Hồi đã gửi cho trường để chúc mừng, tớ nhìn địa chỉ trên email, cô ấy đã dùng email mà cô ấy đăng kí trong hòm thư của trường để gửi, sau đó tớ chỉ biết cô ấy học ở một trường nào đó ở Australia. Chắc cậu không biết, lúc đó tớ muốn gặp cô ấy đến nhường nào."

Tôi không lên tiếng, nhưng tôi thắm thiết biết tâm trạng đó của cậu ta là gì, bởi vì, so với cậu ta, có lẽ lúc đó tôi còn muốn gặp cô ấy hơn.

"Đại học S lớn như thế, đến nơi ấy tớ bị choáng. Sau đó tớ nhờ bạn học của bạn tớ, cũng là một sinh viên của trường, mới biết được Phương Hồi học khoa nào, học ngành gì."

Kiều Nhiên cúi đầu cười, tôi nhìn cậu ta một lúc, không nhịn được rồi hỏi: "Sau đó."

"Sau đó hả, cậu nhất định không nghĩ đến, tớ làm thế nào cũng không tìm được cô ấy. Tớ đi đến chỗ chuyên giảng dạy của bọn họ, bạn học nói cô ấy đến phòng máy, tớ đến phòng máy, thì lại nói cô ấy đến thư viện, tớ đến thư viện, thì nói cô ấy vừa mới đi, về nhà. Cô ấy vẫn như vậy, không có bạn bè thân, không biết vì sao, cô ấy lại không sử dụng điện thoại di động, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng mới biết đại khái cô ấy ở đâu. Lúc tớ lên xe là đã rất muộn, vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi không thể tả. Tớ cảm thấy nếu thật sự có thứ được gọi là số mệnh, thì nhất định là tớ và Phương Hồi không có duyên phận, tớ luôn luôn đi theo bước chân của cô ấy, nhìn bóng lưng của cô ấy, nhưng làm thế nào cũng không bắt được cô ấy."

"Ngay tại lúc tớ ở gần nhà trọ của cô ấy, lúc đó gần như tớ đã tuyệt vọng, thì tớ nhìn thấy cô ấy." Kiều Nhiên dừng lại một lúc, nói: "Bên cạnh cô ấy còn có một người con trai."

Tôi sửng sốt.

Mấy năm nay, mỗi khi tôi nghĩ đến Phương Hồi, đều là quá khứ của cô ấy, dáng vẻ cô ấy khi cười, dáng vẻ cô ấy khi khóc nức nở, khóe mắt nhếch lên, hàng mày cong xuống, thời gian đã bao phủ một tấm vải xinh đẹp và thướt tha lên cô ấy. Tôi cũng nghĩ cô ấy bây giờ sẽ thế nào, nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, cô ấy sẽ ở cùng một người đàn ông khác. Mà nghe Kiều Nhiên nói như thế, tôi mới vội vàng tỉnh giấc, cô ấy cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại không có bạn trai được!

Tôi cảm thấy cái suy nghĩ ích kỉ của mình vừa quái đản vừa buồn cười, ném tàn thuốc xuống, quay đầu hỏi Kiều Nhiên: "Phải không, vậy người đó thế nào?"

"Còn thế nào nữa, giống người bình thường." Kiều Nhiên nói.

"Không đẹp trai như tớ à!"

"Cái đó thì khẳng định rồi, tớ cảm thấy còn không bằng tớ."

"Cũng không cao bằng hai đứa mình?"

"Tầm 1m75."

"Không có dáng phú nhị đại, quan nhị đại(3) luôn?"

(3) Kiểu như dáng của người giàu có, người có quyền thế.

"Nhìn không giống. Hai người bọn họ còn bàn bạc vấn đề việc làm, nhưng cậu ta rất biết quan tâm người khác, Phương Hồi mang một túi đồ, cậu ta gặp thì giật lấy ngay."

"Stop, xem như được thông qua."

"Đúng vậy."

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, sắc trời dần dần tối đi, có thể nhìn thấy ánh trăng, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi nhớ đến đêm quốc khánh năm mươi năm kia, cũng dưới ánh trăng như thế, tôi và Kiều Nhiên cùng nhau về nhà. Hôm đó, chúng tôi cùng nhau nói về người mà mình thích, bây giờ đã qua mười mấy năm, cô gái đó đã không thuộc về chúng tôi, mà giờ đây chúng tôi lại nói đến bạn trai của cô ấy.

"Cô ấy ổn không?"

"Gầy hơn. Không biết vì sao, hai người bọn họ dường như sống rất khổ, vừa đi làm, vừa muốn chia nhau phí điện nước. Nhưng mà Phương Hồi đang cười, lâu lắm rồi tớ không thấy cô ấy cười tươi như thế. Nụ cười đó đóng đinh tớ ngay tại chỗ, tớ tham lam nhìn cô ấy, nhìn cô ấy và chàng trai tớ không biết cùng nhau lên lầu, nhìn bóng đèn trong gian nhà bọn họ sống cùng nhau sáng lên, sau đó tớ tham lam hít thở không khí ở Úc một lúc thì đi."

"Cậu không nói câu nào với cô ấy?" Tôi hơi kinh ngạc.

"Không." Kiều Nhiên trầm tĩnh nói.

"Sao không nói sớm cho tớ biết?" Tôi thật sự có chút canh cánh trong lòng.

"Sợ cậu quấy rầy cô ấy." Kiều Nhiên lườm tôi một cái.

"Fuck! Biết cô ấy sống tốt là được, tớ quấy rầy cô ấy làm gì! Tớ chỉ là..." Tôi tức giận tranh luận.

"Hôm đó, nếu như cậu là tớ, cậu có thể nhịn không bước lên nói chuyện với cô ấy không?" Kiều Nhiên lạnh lùng ngắt ngang lời tôi.

...

Tôi không trả lời.

Tôi không nhịn được.

[3]

Tôi sắp xếp cho Kiều Nhiên ở lại khách sạn của chúng tôi, từ khi tôi chuyển nghề, những chuyện cơ bản như đưa đón bạn bè thân thích, kết hôn, cưới gả, đám tang đều rơi xuống đầu của tôi. Bên này vừa mới xong Kiều Nhiên, bên đây Trương Nam đã điện thoại đến, cậu ta và Phó Vũ Anh cũng muốn được phục vụ, vốn là lòng tốt của tôi, đặt cho bọn họ một buổi tiệc theo khách VIP, tặng thêm một đêm trong phòng tổng thống. Kết quả là vợ chồng son này quấn lấy tôi, càng lúc càng không xem tôi như người ngoài, thực đơn tiệc cưới cũng tìm tôi, chủ trì sắp xếp bàn tiếp khách cũng tìm tôi, thuê xe hoa cũng tìm tôi, đặt rượu vang bánh ngọt cũng tìm tôi, chọn hoa cửa cũng tìm tôi, chọn bánh kẹo cưới cũng tìm tôi, thậm chí đến chiều dài cái váy hoa mà Tiểu Phó mặc không được như dự định cũng điện thoại lải nhải với tôi vài câu, làm tôi tức đến mức suýt chút nữa đã chuyển tên bọn họ vào danh sách đen trong điện thoại.

Nhìn thấy số điện thoại của Trương Nam chớp tắt, vì để phòng cậu ta trực tiếp tấn công đến nhà tôi, tôi do dự nửa ngày mới nhận cuộc gọi. Điện thoại vừa thông, thằng nhãi Trương Nam đã thét lên: "Con mẹ nó! Tôi không tổ chức lễ kết hôn này nữa!"

"Gì?" Tôi giật nảy mình, "Bình tĩnh, bình tĩnh đã!"

"Phó Vũ Anh rất bức người! Cô ấy cho rằng cô ấy là nữ hoàng chắc! Chọn cái này chọn cái kia, cái này không vừa ý, cái kia không hài lòng! Hôm nay cô bạn này nói, hôm kia họ hàng nói, hôm nọ diễn đàn nói, hôm kìa chuyên gia truyền hình nói! Mẹ nó mỗi ngày một kiểu! Fuck! Thiếu gia đây không hầu hạ cô ấy nữa! Trần Tầm cậu hồi việc đặt khách sạn lại cho tôi! Tôi không kết hôn nữa!"

Rõ ràng Trương Nam uống hơi nhiều, vừa mắng lại còn vừa nấc rượu, tôi đỡ trán khó khăn lắm mới nghe xong một tràng Tam Tự Kinh và Tiền bối tụng, vội vàng an ủi cậu ta: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Trùng Khánh, ực!"

"Uống bao nhiêu rồi?"

"Gần nửa lít!"

"Fuck! Nhanh về ngủ đi! Xong về Bắc Kinh tìm tôi, tôi sẽ an ủi cậu, theo những gì mà tôi đã thấy, cơ bản mỗi cặp muốn kết hôn thì trước đó sẽ đòi ly hôn đến ba lần, không có chuyện gì đâu, cậu mới lần đầu thôi, về đi rồi từ từ nói chuyện."

"Vậy sao! Vậy tôi uống trước! Cậu chờ tôi Trần Tầm! Cậu nha, như vậy là được rồi! Đừng kết hôn! Chết tiệt, vĩnh viễn đừng kết hôn!"

Trương Nam chửi mắng trách móc rồi cúp máy, tôi vội vàng tắt điện thoại, tôi quá hiểu rõ cậu ta, lúc uống hết một chai nhất định sẽ gọi cho tôi nữa.

Bắc Kinh khó có được một ngày đẹp trời, không có sương mù cũng không có gió, trăng sáng sao thưa, tôi mở nhạc trong xe lên, vẫn là bài hát mà hôm đó Gia Mạt ngâm nga, giọng ca nữ thê lương, cùng người mình yêu làm chuyện vui vẻ, đừng hói là kiếp hay duyên.

Tôi lái xe rất chậm, không hề muốn về nhà một chút nào, nhưng tôi cũng không biết nên đi về đâu. Bỗng nhiên tôi hâm mộ Triệu Diệp, hâm mộ Gia Mạt, cũng dần hâm mộ Trương Nam dù cậu ta vừa mới than khổ. Cho dù như thế nào, trên thế giới này có một người có thể trói buộc bọn họ, mà tôi không có.

Thật ra tôi cho rằng trước kia tôi có, tôi luôn mơ hồ cảm thấy bất luận là phiêu du đến nơi nào, tôi đều có một người để mình nhớ nhung, dù không có chút tin tức, dù không còn qua lại, dù chúng tôi ở đâu đi nữa. Bởi vì tôi tin rằng, người kia chắc rằng cũng sẽ nhớ tôi như thế. Cái này được cho là gì đây, có lẽ không phải là yêu, mà là sau khi trải qua tuổi thanh xuân, thời gian đã giữ lại cho chúng tôi những điều gì đó phát sáng lấp lánh.

Nhưng những gì mà Kiều Nhiên vừa nói với tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc. Cứ như một người nhìn về quá khứ, còn người kia thì đã sớm tiến về tương lai. Nhưng nghĩ như vậy thật sự không có chí khí, lại lập dị, tôi phải cảm thấy vui mừng giống như Kiều Nhiên, sau đó phủi đi sự chán chường trên người, cũng nghiêng đầu sang hướng khác rồi tiến về phía trước.

Hạnh phúc không có gì là không tốt, hạnh phúc đáng được ca tụng.

Phương Hồi lại càng phải có được hạnh phúc, câu chúc phúc của tôi dành cho cô ấy chỉ là thứ phá hoại chứ không hề thật lòng như lời chúc phúc của tôi đối với Thẩm Hiểu Đường. Tôi không phải không hy vọng cô ấy sống tốt, trên thế giới này chỉ có một mình cô ấy là khiến tôi sẵn lòng để cô ấy tốt hơn mình một trăm vạn lần. Nhưng mà, tôi lo lắng trên thế giới này không có người đàn ông nào là hiểu rõ cô ấy bằng tôi, biết lúc trầm lắng cô ấy đang suy nghĩ gì, biết lúc uất ức cô ấy sẽ khẩy móng tay, biết lúc cô ấy cúi đầu nhất định trong mắt đang nén lệ, biết cô ấy mẫn cảm, biết cô ấy yếu đuối, biết cô ấy dịu dàng, biết cô ấy cô đơn, sau đó, biết rõ mọi thứ sẽ không tốt nhưng vẫn sẽ làm, đơn giản chỉ vì cô ấy quá cố chấp.

Cứ miên man suy nghĩ như thế, tôi trở về nhà, vừa mới bước ra khỏi thang máy đã bị Thất Thất ngồi trước cửa nhà hù dọa.

Cô bé lập tức bổ nhào qua, vội vàng ôm tôi nói: "Chú ơi, tôi tìm không được chú, điện thoại di động cũng không mở, trong nhà cũng không có người, sao giờ này chú mới về, tôi rất nhớ chú!"

Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm áp, đây là lần đầu tiên cô bé bổ nhào đến, mà tôi không đẩy cô bé ra.

[4]

"Cậu ấy có bạn gái rồi." Thất Thất ngồi trên ghế sofa, nức nở nói, "Cũng học ở trường của bọn tôi, tôi biết con nhỏ đó, nhưng mà chú à, con tiện nhân đó không phải xử nữ! Nó ngủ với người khác lâu rồi! Tất cả mọi người đều biết! Nhưng cậu ấy vẫn yêu nó! Hôm Karaoke bọn họ còn ngồi cạnh nhau mà hát bài [Hôm nay em muốn gả cho anh] nữa! Chú ơi, tôi thật sự muốn phá tan mọi thứ! Chú cho tôi đập phá một trận đi!"

"Đồ ngốc, tôi đã nói gì với em, cậu ta không thích em, không phải bởi vì em không phải là xử nữ, cậu ta thích cô bé kia, cũng không phải vì cô bé ấy là bitch." Tôi mở tủ lạnh ra, mở một chai hồng trà lạnh đưa cho Thất Thất. Kể cũng lạ, con người có những thứ rất dễ thay đổi, ví dụ như tình yêu, nhưng cũng có một số thứ rất khó thay đổi, ví dụ như vị của chay hồng trà lạnh này.

"Tôi khó chịu." Thất Thất vùi mặt vào đầu gối, "Chú ơi, nếu cô gái 13 điểm của chú thích người khác, chú có khó chịu không?"

"Cô ấy đã thích người khác rồi." Tôi cười nhạt.

"Hả! Vậy chắc là chú cũng khó chịu lắm!" Thất Thất ngẩng đầu, cảnh ngộ bất hạnh giống như nhau, khiến tinh thần của cô bé tốt hơn một chút.

"Không, tôi vui cho cô ấy." Tôi lắc đầu.

"Chú, lừa, người!" Thất Thất bước đến trước mặt tôi, kề sát chóp mũi tôi, "Chú này, trên mặt chú viết 'Tôi không thích' cơ."

"Con bé xấu xa này, hiểu gì chứ." Tôi đẩy Thất Thất ra.

"Chú ơi, lúc đó không phải là chú thích người khác trước sao? Nhất định là lúc đó chị ấy rất khó chịu, cho nên giờ chú khó chịu cũng đáng đời." Thất Thất vui sướng khi người khác gặp họa.

"Sao cái gì Gia Mạt cũng nói với em vậy!" Tôi chìa tay rồi nói.

"Chú, tôi có thể hiểu

được vì sao lúc trước chị ấy đã làm chuyện đó với người khác, hơn nữa còn mang thai. Chị ấy, nhất định là rất rất rất yêu chú." Thất Thất nhắm mắt lại nói, "Khi tôi biết cậu ấy không thích tôi, cậu ấy muốn ngủ với con tiện nhân đó nhưng lại không muốn ngủ với tôi, tôi vô cùng chán nản. Thật ra, tôi rất muốn lập tức đi tìm một người khác đi ngủ một giấc, làm cả chuyện mà chính mình cũng không thích. Chú này, loại cảm giác bị vứt bỏ đó, rất khó chịu, khó chịu đến mức chính mình còn ghét bỏ bản thân."

Thất Thất yên lặng dựa vào vai tôi, tôi nhẹ nhàng ôm vai cô bé, nghe cô bé khe khẽ nói về tâm sự bí mật của mình, sau đó tôi nghĩ, tôi đã để vuột mất tâm sự nhiều năm trước của cô gái đó.

"Chú ơi, chú còn yêu cô gái 13 điểm đúng không?" Thất Thất ngẩng đầu lên hỏi.

"Không nói đến yêu."

"Vậy vì sao chú nhớ mãi không quên?"

"Thì nhớ."

"Nhớ sẽ vì chị ấy có bạn trai mới mà không vui sao?"

"Tôi thật sự không phải là không vui, tôi hy vọng cô ấy có thể sống tốt, chẳng qua cuộc sống tốt của cô ấy khiến tôi cảm thấy có chút... Nói thế nào đây, tiếc nuối đi."

"Chú ơi, tôi không hiểu, chú nói phức tạp quá. Nhưng tôi cảm thấy, yêu một người, là sẽ bởi vì người đó hạnh phúc mà thật lòng vui vẻ, chỉ có yêu một người, mới sẽ vì trong hạnh phúc của người đó không có mình mà buồn bã."

"Ờ, phải không?"

"Đúng đó."

Thất Thất ngủ rất say, tôi lại luôn mở to mắt, tự mình nhìn thật kỹ cái buổi đêm yên tĩnh này với mong muốn tìm lại bình tĩnh cho bản thân mình trong bóng tối.

[5]

Việc Kiều Nhiên trở về đã khiến cho tiết mục chơi bóng cố định hàng tuần của chúng tôi càng thêm long trọng, Triệu Diệp đã đặt sân từ trước, tựa như năm đó khi còn đi học, cậu ta không ăn cơm trưa mà chạy đến bãi tập quyết giữ được sân bóng đến cùng. Tô Khải vốn bận việc nói không thể đến được, nghe Kiều Nhiên trở về thì bị Gia Mạt liều mạng kiên quyết kéo đến. Thất Thất cũng đi theo, lúc cô bé nhìn thấy Kiều Nhiên thì hai mắt sáng rực lên, lập tức ném tôi sang một bên, chạy tới chạy lui quanh Kiều Nhiên, hơn nữa cô bé lại bỏ việc gọi Kiều Nhiên là chú, chỉ gọi cậu ấy là Oppa. Theo lời nói của cô bé, bây giờ lưu hành nhất là dạng mặc Prada cho cảm giác cấm dục(1) như Kiều Nhiên, cái dạng đẹp trai ngốc nghếch như tôi đã không còn phổ biến nữa, khiến tôi tức đến mức nghẹn họng.

(1) Prada là một thương hiệu thời trang nổi tiếng.

Hôm đó, chúng tôi đấu một trận thỏa thích, phát huy vượt quá cả trình độ, hoàn toàn không để cho đám sinh viên đuổi kịp chúng tôi. Thất Thất rất hãnh diện, cuối cùng cũng nhớ đến cúp Nike, cuối cùng cũng tin chúng tôi là đội bóng đạt được giải quán quân.

Tôi cảm thấy cảnh tượng hôm chơi bóng đó giống như trong giấc mộng của tôi, tôi nhìn về phía sau bên trái, có Tô Khải phòng thủ, lại nhìn về phía sau bên phải, Kiều Nhiên còn đang giúp tôi chặn đối thủ, Lưu Bác thì đang cướp bảng bóng rổ, cố gắng truyền bóng cho Triệu Diệp, Triệu Diệp gọi to tên tôi, tôi không cần quay đầu lại cũng biết bóng truyền đến từ hướng nào, tôi nhảy lấy đà ném vào rổ, một đường vào ngay trung tâm. Chúng tôi cười chạy băng băng, vỗ tay hoan nghênh chúc mừng, quay đầu thì thấy những người đó còn đứng ở đó. Có một khắc, tôi dường như cảm nhận được Phương Hồi cũng đứng đó, cũng ở ngay trước mắt tôi, cũng khẽ mỉm cười.

Sau khi kết thúc, chúng tôi tụ tập lại tu nước ừng ực, bàn bạc xem lát nữa nên đi đâu dùng cơm chiều. Kiều Nhiên nhắc đến nhà hàng Vũ Hoa, Gia Mạt nói mấy năm trước chỗ đó đã phá bỏ và dời đi nơi khác, Triệu Diệp muốn mời Kiều Nhiên về thiết kế một biệt thự, Lưu Sảng tiếc tiền, đề nghị về nhà cùng làm cùng ăn, Thất Thất dường như có chuyện bất ngờ, cô bé thần bí nói là phải đi trước, Trương Nam gọi một trăm tám mươi cú điện thoại hẹn tôi, tôi nghĩ không nên gọi cậu ta đến. Ngay tại lúc chúng tôi đang thương lượng thì điện thoại Tô Khải vang lên, anh ta nhận điện thoại, chỉ nghe vài câu nói thì hóa đá ngay tại chỗ. Tôi không chú ý, vừa mới vỗ vỗ bả vai của anh ta thì điện thoại của anh ta đã rơi xuống đất, anh ta lập tức đá một cái, chiếc điện thoại tan xương nát thịt, bọn tôi ngơ ngác nhìn nhau.

"Đội trưởng, sao vậy?" Triệu Diệp đứng lên hỏi.

"Gia Mạt, mấy đứa con gái các em đến chỗ khác ngồi một lúc được không?" Tô Khải xanh mặt nói.

Cần yên tĩnh thì rõ ràng không gì khác ngoài chuyện lớn, cô ấy kéo Lưu Sảng sang bên kia sân thể dục, lo lắng cẩn thận bước từng bước.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi nôn nóng hỏi.

Tô Khải thở ra một hơi nói: "Vợ của tôi, cấm sừng tôi."

Tất cả chúng tôi đều nói không ra lời.

"Mấy cậu đừng cười nhạo tôi, một năm nay tôi luôn cảm thấy cô ấy có vấn đề, một thời gian trước tôi đã tìm người theo dõi cô ấy, vừa rồi vừa gửi tin nhắn, đã vào khách sạn."

"Em Fuck." Triệu Diệp hung hăng nói.

"Anh muốn xử lí thế nào?" Kiều Nhiên tương đối bình tĩnh.

"Tôi muốn đi CEI(2) một trận! Tôi mẹ nó nhất định phải CEI một trận! Các cậu đừng có cản tôi, cũng không cần khuyên, tôi có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cho nên sau đó có nghe tôi nói gì, cũng đừng để ý, cho dù làm ra chuyện gì, hôm nay tôi cũng phải đi." Tay Tô Khải nắm chặt thành quyền.

(2) CEI: Đánh đập (Từ này có lẽ nặng hoặc nhạy cảm bên Trung nên phải dùng chữ thế này để biểu đạt thay, cũng như TMT = Con mẹ nó chẳng hạn).

"Vậy thì đi thôi!" Tôi nói tiếp, "Em đi với anh!"

Tô Khải im lặng một lúc, lắc đầu nói: "Không được! Cũng không còn như lúc đến trường, đánh nhau quá trớn sẽ ra chuyện lớn, các cậu..."

"Đừng nói nhiều nữa! Đi nhanh thôi! Em mẹ nó đã mấy năm nay không đánh nhau, bây giờ xương cốt cũng ngứa ngứa!" Triệu Diệp nói ra quyết định của mình, "Em chỉ buôn bán thôi không có gì cả, Lưu Bác làm tiêu thụ, mặt mũi là công việc, nên cậu đừng đi. Này, tớ đang nói cậu đó, cậu thì sao?"

Lưu Bác đang cúi đầu tìm gì đó trên nền đá, cậu ta nhìn nhìn gì đó dưới kệ bóng rổ, trước mắt sáng ngời, chạy đến nhặt miếng gạch về, vừa nhét vào túi vừa cười hà hà nói: "Tớ kiếm một vài thứ đó mà!"

Triệu Diệp đánh cậu ta một cái, tôi quay đầu về phía Kiều Nhiên nói: "Đi không?"

"Còn phải nói." Kiều Nhiên thản nhiên trả lời.

Tô Khải nhìn chúng tôi một lượt, trên mặt anh ta vẫn là vẻ kiên cường bất khuất không chịu lùi bước của thời niên thiếu, chỉ là mắt anh ta ửng đỏ, tất cả mọi thứ đều như năm đó, vẫn là tình anh em thế này, vẫn là thứ tôn nghiêm đến chết vẫn muốn giữ. Anh ta vỗ vỗ vai của chung tôi, xoay người đi về phía trước, Triệu Diệp dặn dò Lưu Sảng một tiếng, không nói đi đâu, Lưu Sảng còn muốn hỏi lại bị Gia Mạt chặn lại, tình cảnh thế này cô ấy đã hiểu rõ, nên chỉ dặn dò chúng tôi cẩn thận.

Tại cửa khách sạn, chúng tôi bị nghẹn khi thấy vợ Tô Khải và thằng gian phu kia, xung phong vẫn là Lưu Bác, cùng với một tràng quen thuộc "Fuck mẹ mày Fuck mẹ mày Fuck mẹ mày", cậu ta vung miếng gạch lên. Triệu Diệp đang định đá chân, nhưng vừa mới nhấc lên thì lập tức cảm thấy eo không chịu nổi, đành phải đá một cái vào hông gã đó. Kiều Nhiên ra đòn chính xác, trực tiếp đè gã đó xuống nền đất, Tô Khải bước lên đấm mấy cú, tiếp đó là khiến gã đó muốn ngồi cũng không được. Dường như gã đó quen biết Tô Khải, vừa gọi anh ta vừa giơ tay lên, tôi và Triệu Diệp nhìn nhau cười, đá hắn ta một cái, lại là một tiếng hét thảm thiết.

Vợ của Tô Khải giữ chặt anh ta, nôn nóng gọi: "Tô Khải, là chủ tịch Trương! Chủ tịch Trương!"

Tô Khải dừng một lúc, liếc nhìn vợ mình bằng ánh mắt khinh bỉ, hất cô ta ra nói: "Cút mẹ nó! Đánh là đúng!" Lại quay qua đấm cho gã đó một cú nữa.

Một khắc đó bỗng nhiên tôi lại nhớ đến Tô Khải đã cố ý cài đặt tiếng chuông khác lạ, nhớ đến thái độ dè dặt khi anh ta nghe điện thoại. Thế giới này có quá nhiều đồ phá hoại, nhưng trong khi nó tùy ý chà đạp chúng tôi, chúng tôi cũng chưa từng quên nắm lấy cơ hội để dạy nó một trận.

Trận đánh đó cuối cùng đã kết thúc bằng cái ngồi tòa sen của Lưu Bác nặng 100kg, bọn họ không dám báo cảnh sát, chúng tôi nghênh ngang mà đi. Suốt đường đi chúng tôi tán dóc vừa rồi mình đã ra đòn như thế nào, thêm mắm thêm muối, xuất quỷ nhập thần. Tô Khải cười rất to, bất luận về sau như thế nào, ít ra lúc này chúng tôi vẫn cố chấp như xưa.

Buổi tối chúng tôi uống rất nhiều rượu, tôi và Kiều Nhiên cùng nhau trở về khách sạn, do còn có hẹn với Trương Nam. Nên vừa bước vào đại sảnh thì Trương Nam đã đến đón, phía sau còn kéo thêm một cái valy thất lớn, trong miệng không ngừng nói: "Chẳng qua! Nếu tôi và cô ấy kết hôn chỉ là do con trai thôi! Tôi..."

Tôi đang ghét cậu ta phiền, vừa muốn giới thiệu Kiều Nhiên với cậu ta thì đã thấy Kiều Nhiên xông tới. Ánh mắt khi đó của Kiều Nhiên, tôi chưa từng được thấy.

Kiều Nhiên níu chặt cổ áo Trương Nam, lạnh lùng nói: "Cô ấy ở đâu? Phương Hồi ở đâu!"

[6]

Cuối cùng Trương Nam cũng kể với tôi chuyện của Phương Hồi.

Từ viên đá có viết tên tôi, đến cú điện thoại cuối cùng hiện lên tên của tôi. Có lẽ là do ba thằng đàn ông ngồi lại hút quá nhiều thuốc, nên cả căn phòng đều mịt mù khói, cho nên cuộc nói chuyện này của chúng tôi cũng dày đặc sương mù mênh mông. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác, Phương Hồi xa như vậy, lại gần đến thế.

"Ngại quá Trần Tầm, tuy rằng tôi biết nhiều chuyện như thế, nhưng tôi không thể thay Phương Hồi quyết định gì cả, cũng như tôi không thể thay cậu quyết định điều gì. Hôm đó, cô ấy đã im lặng rất lâu cho đến khi cậu không nói "A lô" nữa, sau đó mới trả điện thoại cho tôi. Ừm... Rất bình tĩnh. Cô ấy vẫn hiểu cậu rất rõ, còn nhớ cả số điện thoại cố định nhà cậu lúc học trung học. Tôi có kể sơ sơ chuyện bây giờ của cậu, cô ấy nghe rất chăm chú. Hôm đó tôi hỏi, có muốn gặp cậu không. Cô ấy cúi đầu trầm tư rất lâu, sau đó ngẩng đầu cười nói, vẫn là thôi, vì từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra, nếu gặp cậu thì sẽ nói gì, phải nói câu gì đầu tiên.

Mấy năm trước chúng tôi còn liên lạc khá nhiều với nhau, gần đây thì ít đi, chúng tôi có một người bạn tốt tên là AIBA, chính là người sống chung với cô ấy đầu tiên ở Úc mà tôi đã kể, sau đó tôi có nghe cô ta nói dường như Phương Hồi lại trở về Úc, cô ấy đã xin được định cư bên đó.

Tôi không có số điện thoại di động của cô ấy. Cô ấy luôn đổi, mỗi lần về Bắc Kinh đều dùng một số mới sử dụng tạm, cho nên đều là do cô ấy tìm tôi, cậu cũng biết tính cách của cô ấy rồi đó, quen phiêu du rồi, một nửa giống như thần tiên. À đúng rồi, tôi có số MSN của cô ấy, đợi lát tôi tìm rồi chép cho cậu."

Lúc Trương Nam rời khỏi khách sạn đã là ba giờ sáng, cuối cùng cậu ta nói với tôi một câu: "Trần Tầm, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, lúc trước cậu thích cô ấy cô ấy đã tốt, sau khi cậu không thích nữa cô ấy vẫn rất tốt, bây giờ, gặp hay không đều rất tốt."

Cậu ta lại nói với Kiều Nhiên: "Tôi đã biết cậu lâu rồi, nói thật, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ thích cậu."

Sau đó tôi và Kiều Nhiên lại ngồi thêm một lúc, hai chúng tôi không sao mở lời được, lại rút hai điếu thuốc lá ra, tôi chào tạm biệt cậu ấy. Lúc đưa tôi ra cửa, Kiều Nhiên rầu rĩ nói: "Cô ấy không quên cậu."

"Đúng vậy."

"Tớ thà rằng cô ấy ở cùng Trương Nam cũng không hề muốn nghe cậu ta nói như thế vào lúc này.Tớ không tin cô ấy vẫn sống tốt, tớ rất hiểu cô ấy, cô ấy vẫn chưa quên đươc cậu, nếu đã như vậy thì làm sao cô ấy có thể sống tốt được?"

"Cậu sẽ đi tìm cô ấy chứ?" Tôi đứng trước cửa hỏi.

"Không chắc, còn cậu?"

"Sẽ."

Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

[7]

Trở về nhà, tôi bắt đầu điên cuồng tìm MSN.

Tôi đã không sử dụng MSN lâu rồi, mặt trên là một màu xám ngắt, tôi bỗng nhớ đến, hóa ra thứ này đã chính thức rời khỏi khán đài lịch sử của tôi. Biến mất cùng với sự dần trưởng thành của chúng tôi, tôi mẹ nó chê nó quá nhanh. Tất cả những thứ đã từng rất quan trọng giờ lại giống như thi thể, được giữ lại trong một chiếc hộp thoại hình chữ nhật nho nhỏ, mặc cho người ta tưởng nhớ.

Tôi lục tìm Phương Hồi, của cô ấy cũng là màu xám. Một nửa viên thạch cao mà Triệu Diệp tặng tôi hôm đám cưới hơi phản chiếu lên cạnh bên màn hình, trong những năm tháng vội vã kia, tôi luôn không nghĩ rằng, nhiều năm sau, điều duy nhất mà hai chúng tôi giữ lại về nhau, cũng chỉ còn lại cái tên của đối phương. Tầm và Hồi, không nơi nào có thể tìm về được nữa(1).

(1) Câu này nguyên văn là 都遍寻不回: Chữ tìm(寻) trong câu là âm trong tên của Trần Tầm (陈寻), còn chữ quay về (hồi – 回 ) cùng âm với từ Hồi (茴) trong tên Phương Hồi (方茴).

Tài liệu của Phương Hồi rơi ra.

Bên cạnh tên của cô ấy, là một dòng chữ ký thế này:

"Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng."

Tôi che khuất hai mắt.

Nước mắt tuôn rơi.

[8]

Tháng chín, tôi tham gia hôn lễ của Trương Nam. Trong ngày hôm đó, toàn bộ oán trách trước kia của tên nhóc này đã nhanh chóng thoát ra khỏi hai tai, tôi nhận thấy rõ rệt, khi cậu ta nhận lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Phó Vũ Anh từ tay của bố cô ấy, lúc cậu ta đưa cô dâu chậm rãi đi đến chỗ của chúng tôi, khóe mắt của cậu ta sáng lấp lánh.

Bàn tiệc mà tôi ngồi có một chỗ trống, tôi biết, tâm trí cô ấy ngay thẳng, nhất định là vẫn chưa nghĩ ra nên chào hỏi tôi thế nào, cho nên vẫn không xuất hiện.

Thất Thất đưa bạn trai đến, nhưng chắn chắn rằng đó không phải là chàng trai khiến cô bé lâm vào tình cảnh chết đi sống lại, cô bé nói với tôi rằng, tuy cô bé vẫn chưa tìm được người không cần ngủ chung vẫn thấy thích, nhưng cô bé đã tìm được người mà cô bé thích ngủ cùng. Tôi tặng cô bé một chiếc túi xách màu beige của Prada với tư cách là "món quà mừng cô bé thoát khỏi tôi". Cô bé vô cùng mừng rỡ, liên tục khen tôi hào phóng đến đẹp trai, lại quấn lấy tôi hỏi, khi đó đã tặng gì cho Phương Hồi. Tôi cười cười, 13 điểm.

Cho dù bây giờ có thể tặng một chiếc túi đến tận mấy vạn, nhưng cuối cùng vẫn không có được cảm giác tìm mọi cách tặng cho Phương Hồi thú nhồi bông hay chiếc nhẫn năm xu như năm đó. Thất Thất nói cô bé không hiểu, đương nhiên rồi, điều kiện sống của cô bé khá tốt, vậy nên những thứ kì lạ này có lẽ đến hơn ba mươi tuổi cô bé mới có thể hiệu được.

Thất Thất nói để báo đáp cho tôi, cô bé sẽ nói cái kết của tôi và Phương Hồi mà cô bé nghĩ đến cho tôi nghe, cô bé ghé vào tai tôi nói: "Chú này, nếu chú ngủ với chị ấy, chị ấy sẽ không đi."

...

Tôi cảm thấy thế hệ 9X sau này sẽ vĩnh viễn không hiểu.

Khi sắp qua năm mới, Hải Băng dẫn bạn gái của cậu ta, Tôn Đào và Ngô Đình Đình cùng đến nhà tôi chơi. Mẹ tôi nghe nói Hải Băng sắp kết hôn thì gần như mất hết bình tĩnh, bắt đầu càm ràm tôi đủ kiểu: "Lúc trước, khi không thể nói chuyện yêu đương thì mày ra sức nói, tìm mọi cách để được yêu sớm! Bây giờ mẹ thả mày đi, trông mong mày có thể yêu đương đứng đắn, thì ngược lại hoàn toàn! Nói cho mày biết, mẹ sắp xếp ổn thỏa cả rồi, lần này nhất định phải đi xem mắt, viện cớ gì cũng không được, đừng nói với mẹ cái gì là tự do! Chờ đến khi mày tự do đủ, mẹ đã không thể nào thu hồi lại mớ tiền mà mấy năm nay mẹ đã đi cho người ta."

Mấy câu này làm cho bọn Hải Băng cười ngăt nghẽo, Hải Băng cười lớn nói: "Từ nhỏ đến lớn, tớ không hề nghĩ đến sẽ có một ngày cậu phải đi xem mắt."

Tôi thở dài, ôm Ngô Đình Đình nói: "Nếu không thì hai chúng ta thành một cặp đi! Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã mà!"

Ngô Đình Đình vẫn độc thân giống như tôi, cô ấy hất cánh tay tôi ra nói: "Đi chết đi! Tôi không nói nhảm với các cậu nữa! Tôi còn phải đi thăm ông nội nữa!"

Cô ấy vẫn kéo dài cuộc sống hiện tại, Bạch Phụng đã được thả, bây giờ đang mua bán nhỏ, mỗi tuần bọn họ đều hẹn cùng nhau đến nhà ông nội. Mấy cô nàng này, ai nấy cố chấp như nhau.

Năm trước, chúng tôi tổ chức mấy trận bóng lớn, Tô Khải không đến, chuyện ly hôn của anh ta vẫn khiến anh ta bị shock nặng, nhưng cho dù nói thế nào, tôi tin chắc rằng anh ta tuyệt đối không hối hận chuyện đã đánh nhau ngày hôm đó, cũng như chưa từng hối tiếc về chiếc cúp Nike. Tống Ninh thì có đến, vẫn là dáng vẻ đê tiện như xưa, lúc kết thúc trận đấu bản thân mình không chịu uống nước, mà lại mở nắp chai đưa cho Gia Mạt uống trước, vì thế khiến tôi cảm thấy nữ thần Gia Mạt có một cuộc sống rất viên mãn. Triệu Diệp và Lưu Sảng thì đã toàn toàn trở thành thần tài, tặng cho mỗi người chúng tôi một hóa đơn trị giá một vạn của một thương hiệu đồ lót cao cấp nào đó. Mẹ tôi đổi lấy đầy ba ngăn tất, quần lót Qiuyi Qiuku, đủ cho tôi dùng đến già. Kiều Nhiên vẫn bay đi bay lại giữa Luân Đôn và Bắc Kinh như trước, công ty của cậu ta đã chuẩn bị đâu vào đó, cho nên bận đến mức không rỗi một giây. Tôi hỏi thăm, cậu ta vẫn chưa kịp đi Úc, vậy thì rất tốt.

Từ nhỏ tôi vốn đã hành động nhanh hơn cậu ta, cho nên trốn thoát sự gào thét đi xem mắt của mẹ, lúc sắp đến đêm giao thừa, tôi một mình đi Úc.

Tại Úc tôi tìm hướng dẫn viên du lịch, dẫn tôi đến những nơi mà du khách bình thường sẽ không đi, những nơi đó chính là nơi đã từng lưu lại dấu chân của cô ấy.

Tôi tưởng tượng cô ấy học bài như thế nào, làm việc như thế nào, tuyệt vọng như thế nào và vượt qua như thế nào, làm sao gặp được Trương Nam, làm sao vượt qua màn đêm đáng sợ, làm sao để mang theo túi đồ ăn nặng mười mấy cân trèo lên cầu thang nhà trọ, sao có thể thốt ra câu sinh nhật vui vẻ kia, làm thế nào mới kể về những năm tháng đó, làm thế nào mới kể được về tôi.

Tôi cứ nghĩ rất nhiều chuyện như thế, tuy rằng ở trong một thành phố xa lạ, nhưng vì có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, cho nên tôi mới có tiếp dũng khí để chân thành như thế.

Tôi ở Úc chín ngày, chín ngày không thể tìm lại được một người đã lưu lạc chín năm, tương phùng là số phận, trùng phùng là thước phim. Trước ngày lễ tình nhân một ngày, tôi đến Darling Harbour nổi tiếng ở Sydney. Dường như tất cả các cặp tình nhân đều đến bến cảng tình nhân này, rộn ràng tấp nập, có đôi có cặp.

Tôi nhoài người lên cầu sắt, gió biển thổi đến, tóc bay lên, giống như dáng vẻ tuổi thanh xuân. Trong một khắc đó, bỗng nhiên tôi nghĩ đến, nếu như tôi gặp lại Phương Hồi, tôi biết nói gì đây.

Là câu "Em khỏe không?" kinh điển kia sao? Tuyệt đối không phải.

"Phương Hồi." Tôi chỉ muốn khẽ gọi tên cô ấy một lần, rồi nhớ đến trước kia tôi đã vô số lần gọi cô ấy như thế, nhớ đến lần đầu chúng tôi gặp nhau cũng thế, sau đó nghe cô ấy đáp một tiếng: "Ơi."

Dao khán dĩ thức, thí hoán tiện lai(2).

(2) Dao khán dĩ thức, thí hoán tiện lai (Nguyên văn – 遥看已识, 试唤便来): Câu này có nghĩa là vừa nhìn đã thân quen, rất muốn được lại gần.

Tôi không muốn nghĩ ngợi câu hỏi tôi có còn nhớ cô ấy hay không của Gia Mạt, hoặc là Thất Thất hỏi tôi có còn yêu cô ấy hay không. Trên thế giới này, có một người như thế, cho dù gặp hay không gặp, hoặc chia cắt nơi chân trời, cô ấy vĩnh viễn vẫn là cô gái trong lòng của tôi. Cô ấy lướt qua tuổi thanh xuân của tôi, sẽ luôn có mặt trong tất cả tình yêu sau này của tôi.

Tâm tình tốt đẹp này, có lẽ trừ cô ấy ra, người khác sẽ không hiểu.

Sắp đến mười hai giờ, trung tâm bến cảng bừng bừng ánh lửa, pháo hoa rực rỡ, tựa như ký ức xưa. Tôi khẽ ngâm nga bài hát đó, chỉ vì một nụ cười của em, khiến cho những năm tháng vội vã của tôi trở nên chậm lại.

Mọi người vui vẻ ôm và hôn nhau, chỉ có một mình tôi lạc lõng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trở nên sặc sỡ, tôi nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên nhìn thấy phía bên kia cầu sắt có một cô gái mặt váy dài màu đỏ, cô ấy cũng chỉ có một mình, cũng đang ngắm nhìn pháo hoa đang đua nhau phát sáng chói lọi, có lẽ cô ấy cũng đang nghĩ, mình đã từng có năm tháng vội vã đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện