[Vợ ơi, sáng nay anh có cuộc họp, chiều mới quay về Tô Thành được, chắc khoảng ba giờ sẽ đến.]
[Kỳ, em đang ngủ à?]
[Phải vào họp rồi, không thể quay về với em ngay được.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại trong túi xách của Lạc Kỳ rung lên, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, nhưng cô đang tựa vào chỗ ngồi ngủ gục, không nghe thấy.
Tối hôm qua, cô phải tham dự một buổi tiệc xã giao để bàn việc làm ăn, mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Sáng nay trời còn chưa sáng, cô lại phải bắt chuyến tàu cao tốc đầu tiên để đến Tô Thành. Lúc ngồi trên tàu, nghe tiếng nhạc quá êm dịu nên Lạc Kỳ ngủ lúc nào không hay.
Nửa giờ sau, Lạc Kỳ mới thức dậy. Đọc tin nhắn đầu tiên, cô vẫn chưa thích ứng được với cách gọi “vợ” này. Hai người yêu nhau mấy năm, Bùi Thời Tiêu thường gọi tên Lạc Kỳ, số lần gọi cô là vợ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lạc Kỳ ngẩng đầu đọc thông báo trên màn hình điện thoại rồi trả lời: [Còn ba trạm dừng nữa sẽ đến Tô Thành, vừa rồi em ngủ quên mất.]
Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn đang họp, đã mười phút trôi qua nhưng anh ta vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Lạc Kỳ khóa màn hình điện thoại, quay mặt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Quê của cô và Bùi Thời Tiêu đều ở Tô Thành, hai người đã hẹn nhau cuối tuần sẽ về Tô Thành để chọn khách sạn tổ chức tiệc cưới, hôn lễ được quyết định vào giữa tháng Mười Hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra, đặt khách sạn chỉ là mục đích phụ, bọn họ muốn nhân dịp này gặp nhau, bởi vì từ đầu năm nay hai người đã tách ra, Lạc Kỳ làm việc ở Bắc Kinh, còn Bùi Thời Tiêu đến Thượng Hải. Trong khoảng thời gian này, cả hai đều bận rộn, sắp hai tháng rồi hai người chưa được gặp nhau.
Gần trưa, cuối cùng Lạc Kỳ cũng đến nơi.
Mẹ gọi điện thoại đến hỏi cô đã về đến nhà ga chưa.
“Mẹ, con vừa xuống tàu, còn chưa ra khỏi ga tàu.”
“Thời Tiêu đến ga tàu đón con à?”
“Anh ấy có cuộc họp bất ngờ, chiều mới về tới Tô Thành.”
“Sao con không nói sớm để mẹ bảo cậu út đến ga tàu đón con?”
“Không cần đâu mẹ, ở đây rất dễ đón xe.”
Lần này cô về quê thật không đúng lúc, cả ba và mẹ đều đi công tác ở nơi khác, không ở Tô Thành. Lạc Kỳ bắt xe nhưng không về nhà mình mà lại đi thẳng đến phòng cưới.
Thấy cô mang theo hai va li hành lý, tài xế xuống xe giúp xách lên và đặt vào cốp sau.
Phòng cưới nằm ở tầng trệt của tòa nhà Hồ Cảnh, một trong những chung cư cao cấp của Tô Thành.
Cả Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu đều ít khi ở lại Tô Thành, một năm cũng chưa chắc đã sống ở đây được mười ngày nửa tháng. Nhưng Bùi Thời Tiêu nói, ở cả ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất nữa.
Lạc Kỳ biết rõ tất cả các mật khẩu của Bùi Thời Tiêu, từ lúc trưởng thành cô đã thuộc nằm lòng.
Đến phòng cưới ở Hồ Cảnh, Lạc Kỳ nhập mật khẩu để vào nhà, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi căn nhà này được trang trí xong. Lúc trước, Bùi Thời Tiêu đã quay lại video cho cô xem, tất cả đồ gia dụng trong nhà đều được mua sắm theo sở thích của cô.
Lạc Kỳ lấy đôi dép đi trong nhà mới tinh ra khỏi tủ giày mang vào, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn báo bình an cho Bùi Thời Tiêu.
Nửa giờ sau, Bùi Thời Tiêu gọi điện thoại đến.
Khi đó Lạc Kỳ đang sắp xếp hành lý trong vali. Lần này quay về cô đã mang theo một số vật dụng thường ngày và quần áo đặt ở phòng cưới để sau này khi có dịp trở về Tô Thành thì sử dụng.
Cô đặt quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại đi đến ban công lộ thiên rồi mới bắt máy.
“Anh vừa tan họp, em đã ăn cơm trưa chưa?” Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến.
“Vẫn chưa, lát nữa dọn dẹp xong em sẽ gọi thức ăn ngoài.” Lạc Kỳ ngả người dựa vào lan can, ngắm những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ: “Em đợi anh đến rồi chúng ta cùng đi ra ngoài ăn luôn nhé? Bây giờ em cũng không đói.”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.
Vì không có cách nào đi ăn chung với cô nên Bùi Thời Tiêu áy náy nói: “Kỳ, tuần này anh không về được rồi, có một dự án xảy ra vấn đề, lát nữa anh đặt thức ăn ngoài cho em nhé?”
Lạc Kỳ quan tâm hỏi: “Vấn đề có nghiêm trọng lắm không?”
“Ừm, hơi khó giải quyết.”
Anh ta không về, tất nhiên Lạc Kỳ sẽ cảm thấy mất mát, nhưng chuyện khắc phục sự cố của dự án quan trọng hơn. Hiện giờ Bùi Thời Tiêu là đối tác của Hoàn Hằng Capital, nếu ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề này khó giải quyết thì chắc chắn dự án lần này đã xảy ra sự cố rất lớn.
Lạc Kỳ rất hiểu chuyện, cô nói với anh ta: “Nếu anh bận thì em tự đi đặt khách sạn một mình cũng được.”
Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, rõ ràng anh ta đã nói sẽ quay về Tô Thành để đặt khách sạn và đi thử áo cưới chung với cô, nhưng bây giờ lại thất hứa. Mấy năm nay, Bùi Thời Tiêu chưa từng để Lạc Kỳ phải tủi thân.
“Kỳ, anh xin lỗi.”
“Không sao mà.”
Bùi Thời Tiêu im lặng vài giây rồi đưa ra quyết định: “Mấy ngày kế tiếp, anh phải làm việc suốt đêm, hay là em đến Thượng Hải tăng ca với anh được không?”
Lạc Kỳ không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không đi đâu, đặt khách sạn xong em sẽ quay về Bắc Kinh. Khi nào anh hoàn thành dự án thì đến thăm em.”
Cô không ích kỷ đến mức ngay lúc Bùi Thời Tiêu đang bận đầu tắt mặt tối lại chạy đến công ty quấy rầy anh ta. Nếu dự án do cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô cũng chẳng còn chút tâm trạng nào để hẹn hò, từ đó cô có thể suy bụng ta ra bụng người.
Bùi Thời Tiêu tiếp tục trò chuyện với Lạc Kỳ thêm mười mấy phút nữa mới cúp máy rồi đặt thức ăn ngoài cho cô.
Lúc trước, những chuyện như đặt thức ăn ngoài đều do thư ký làm, nhưng hôm nay anh ta lại tự mình đặt đơn.
Sau khi đặt cho Lạc Kỳ mấy món ăn là cô thích, Bùi Thời Tiêu dựa lưng vào ghế ngây người chốc lát lát rồi gọi thư ký đến, bảo thư ký đặt cho Lạc Kỳ một bộ trang sức kim cương.
Khoảng một giờ sau, Lạc Kỳ mới nhận được thức ăn và một phần trái cây mà Bùi Thời Tiêu gọi đặt cho cô.
Lạc Kỳ vừa ăn vừa chụp một bức ảnh gửi cho Bùi Thời Tiêu: [Thức ăn của nhà hàng này khá ngon đấy.]
Bùi Thời Tiêu đáp lại: [Nhà hàng này mới khai trương gần đây, lần sau về Tô Thành anh sẽ đưa em đến đó ăn thử.]
Anh ta hỏi tiếp: [Khi nào em đi xem phòng tổ chức tiệc cưới?]
Lạc Kỳ: [Xế chiều hôm nay.]
Bùi Thời Tiêu gửi danh thiếp của quản lý các nhà hàng năm sao cho Lạc Kỳ, bảo cô thích phong cách của nhà hàng nào thì đặt chỗ đó.
Lạc Kỳ lần lượt kết bạn với mấy vị quản lý, hẹn với bọn họ chiều nay gặp nhau.
Ông chủ lớn phía sau những nhà hàng này là cùng một người, ông ấy họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm của ba Bùi Thời Tiêu. Giám đốc Triệu từng nói, nếu phong cách của phòng tiệc không hợp với sở thích của Lạc Kỳ, nhà hàng bọn họ có thể trang trí lại cho cô.
Nếu quay lại bảy năm trước, khi Lạc Kỳ còn là một nàng công chúa nhỏ, dựa theo tính cách cầu toàn của cô, rất có khả năng lớn cô sẽ muốn trang trí lại phòng tiệc theo gu thẩm mỹ của mình, bởi vì lúc đó cô vừa có tiền vừa có sức, nhưng giờ cô không còn như thế nữa.
Ba giờ chiều, Lạc Kỳ đến khách sạn đúng theo lời hẹn, người đón tiếp cô là thư ký của tổng giám đốc.
Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp. Cô ta đã từng gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ, cô ta vẫn bị hớp hồn. Vóc dáng cao gầy gợi cảm, gương mặt lạnh lùng, làn da trắng nõn như sứ, tạo cho người ta một cảm giác xa cách.
Thư ký Dương bước tới bên cạnh Lạc Kỳ, sau khi tự giới thiệu bản thân thì dẫn cô vào trong thang máy.
Lạc Kỳ mỉm cười: “Làm phiền cô quá.”
Thư ký Dương cũng mỉm cười đáp lại: “Cô khách sáo rồi.”
Thư Ký Dương quan sát Lạc Kỳ lần nữa, dáng người xinh đẹp, giọng nói cuốn hút và mềm mỏng khiến cô ta không khỏi muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.
Nếu cô gái này làm nũng thì có ai chịu nổi chứ?
Thư ký Dương đã từng nghe về chuyện tình của Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này, muốn tìm cho anh ta một cô gái môn đăng hộ đối. Nhưng Bùi Thời Tiêu khăng khăng muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi và mẹ Bùi đành thỏa hiệp.
Ở Tô Thành, gia sản của dòng họ Bùi đứng hàng thứ ba, năng lực cá nhân của Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, anh ta chính là đối tượng được rất nhiều tiểu thư danh giá ái mộ.
Lúc trước, điều kiện của gia đình Lạc Kỳ cũng khá tốt, ba mẹ làm kinh doanh, còn có hai công ty. Nhưng bảy năm trước, công ty nhà cô đầu tư thất bại phải tuyên bố phá sản. Ba Lạc nợ mấy chục triệu ngoại tệ, đến bây giờ Lạc Kỳ cũng không rõ món nợ này đã được trả hết chưa.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương lần lượt bước ra.
Khách sạn này vừa được xây dựng vào năm ngoái nên Lạc Kỳ chưa từng đến đây. Phòng tiệc được thiết kế theo lối kiến trúc không cột, không gian được sơn màu xanh nước biển đẹp như mơ, quan trọng là căn phòng này có thể đặt cùng lúc sáu mươi sáu bàn, đủ chỗ cho khách.
Sau khi tham quan xong, Lạc Kỳ quyết định đặt tiệc cưới tại nhà hàng này.
Ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn nói cho Bùi Thời Tiêu biết cô đã đặt tiệc cưới ở khách sạn nào.
Bùi Thời Tiêu trả lời lại rất nhanh: [Anh đã nói ba mẹ đặt tiệc ở nhà hàng