Ông chủ lớn đang ở đây, Lạc Kỳ nói chuyện phải uốn lưỡi bảy lần mới dám nói ra.
Cô hỏi ý kiến của Tưởng Nguyệt Như, có người muốn đến bệnh viện thăm nom thì phải sắp xếp thời gian như thế nào.
Tưởng Nguyệt Như không có sức đi đấu trí lươn lẹo với đám người trên thương trường: “Cô nghỉ ngơi hai ngày đã.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ ngầm hiểu: “Vậy cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, những chuyện khác cháu sẽ xử lý thỏa đáng.” Đặt bó hoa xuống, cô đứng bên cạnh giường, im lặng chờ Tưởng Nguyệt Như dặn dò thêm việc khác.
Khoảng thời gian sắp tới, Tưởng Nguyệt Như không thể đến công ty. Bác sĩ dặn bà ấy phải nghỉ dưỡng hai tháng, không chỉ vì cuộc phẫu thuật mà còn vì bà ấy làm việc quanh năm suốt tháng, vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, trên người bà ấy mang đầy bệnh tật.
Bà ấy giao việc hai tuần tới cho Lạc Kỳ, việc quan trọng nhất là cuộc hợp tác ở Tô Thành.
Dự án ở Tô Thành là một trong những dự án lớn của tập đoàn trong hai năm tới, Tưởng Nguyệt Như vốn định ký kết hợp đồng xong rồi mới tiến hành phẫu thuật nhưng sức khỏe của bà ấy đã đến giới hạn.
Với tốc độ hồi phục trước mắt, bà ấy không thể tham gia buổi lễ ký kết hợp đồng, nhưng nếu sắp xếp người khác của công ty đến đó thì lại không thể hiện đủ sự chân thành hợp tác, chỉ có ông chủ như Tưởng Thịnh Hòa đích thân ra trận mới có thể bày tỏ thành ý của công ty.
Bà ấy nói với Lạc Kỳ: “Đã quyết định ký hợp đồng vào ngày mười tháng sau, không thể trì hoãn được, lúc đó cháu đi cùng giám đốc Tưởng đến đó.”
Lạc Kỳ trả lời: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến việc đi công tác cùng Tưởng Thịnh Hòa, áp lực tâm lý của cô đột nhiên tăng vọt.
Tưởng Nguyệt Như dặn dò thêm: “Trước khi ký kết hợp đồng, cháu báo cáo tình hình cụ thể của dự án cho giám đốc Tưởng đi.”
Lạc Kỳ vừa định trả lời thì một giọng nói áp bức truyền đến: “Trợ ký Lạc, cô quay về công ty chuẩn bị đi, ba giờ chiều báo lại cho tôi.”
Lạc Kỳ quay lại, nhìn Tưởng Thịnh Hòa và nói: “Vâng, thưa giám đốc Tưởng.”
Vừa nãy vào phòng bệnh, cô không dám nhìn thẳng vào Tưởng Thịnh Hòa, bây giờ mới có thể nhìn thấy phong cách ăn mặc hôm nay của anh - quần thể thao màu xám đậm, áo thun đen, đeo giày thể thao.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay cân xứng, rõ ràng, trên trán còn có mồ hôi.
Chắc là anh vừa đi tập thể dục về.
Đôi mắt anh hẹp dài, khi không nói không cười trông rất lạnh lùng.
Lạc Kỳ chỉ nhìn anh trong một thoáng: “Giám đốc Tưởng, vậy tôi về công ty trước.”
Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu.
Lạc Kỳ vội vàng đảo mắt, xoay người sang chỗ khác. Đối mặt với Tưởng Nguyệt Như, giọng nói của cô không khỏi dịu đi: “Phó chủ tịch Tưởng, tối cháu lại đến thăm cô. Đêm nay cháu ở lại, bầu bạn giải khuây với cô.”
Tưởng Nguyệt Như chậm rãi phất tay, dù không có sức nhưng vẫn nhanh nhẹn dứt khoát như trước: “Đừng đến.” Bà ấy nói đùa: “Mấy đứa đứa nào cũng phiền, cô không muốn nhìn mấy đứa, mắt không thấy tim không phiển.”
‘Mấy đứa’ trong lời bà ấy, trừ cô ra thì chắc là đang mắng đểu Tưởng Thịnh Hòa.
Lạc Kỳ hiểu rõ Tưởng Nguyệt Như, nói một là một hai là hai: “Vậy ngày mai sau khi tan làm cháu sẽ đến.” Cô nhấn mạnh: “Đến báo cáo công việc.”
Tưởng Nguyệt Như cười nói: “Thế thì được.”
Lạc Kỳ tạm biệt rồi khẽ đóng cửa rời đi.
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên, định đi tắm thay đồ đến công ty. Áo thun đen đẫm mồ hôi dán vào cơ bụng, có thể nhìn thấy từng thớ cơ mơ hồ.
Phòng bệnh VIP có cung cấp thiết bị tập thể dục đơn giản cho người nhà bệnh nhân. Trước khi Lạc Kỳ đến, nhân lúc cô út đang ngủ, anh đã tập mấy bài, bài tập còn chưa kết thúc thì cô út đã tỉnh.
Đi theo Lạc Kỳ đến, anh còn chưa kịp thay quần áo.
“Đêm nay vẫn để cháu ở lại đi.” Tưởng Thịnh Hòa vừa nói vừa đi vào phòng trong.
“Không cần, cháu về nhà, cần làm gì thì làm nấy đi.” Cháu trai đã ở lại trông bà ấy hai đêm rồi, nếu còn tiếp tục thức, cơ thể sẽ không thể chịu nổi. Tưởng Nguyệt Như nhìn bóng lưng cháu trai: “Nóng lòng thế à? Còn phải đúng ba giờ?”
Tưởng Thịnh Hòa dừng chân, quay người lại: “Ngày mai cháu bận họp cả ngày, ngày mốt phải đi công tác.” Chỉ có chiều nay là anh rảnh.
Còn chuyện kia...anh là ông chủ, không cần giải thích với một trợ lý như Lạc Kỳ.
--
Lạc Kỳ quay về văn phòng, tìm tất cả tài liệu về dự án Tô Thành, xem lại những điểm chính và ghi nhớ để đến khi Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô về những chi tiết trong dự án, cô sẽ không vì căng thẳng mà quên mất.
Lúc cô đang xem tài liệu thì em họ gọi đến.
Lạc Vũ vẫn õng ẹo như thường lệ: “Chị, có nhớ em không nè? Nhớ bao nhiêu?”
“Nhớ một giây.”
“Oa, chị nhớ em tận một nghìn mili giây cơ à, nhiều thế á.”
Dứt lời, hai người bật cười.
Cười đủ rồi, giọng nói Lạc Vũ nghiêm túc hẳn lên: “Chị, chị đang làm gì thế?”
“Công ty, tăng ca.”
“Chẳng phải chị bảo tuần này về Tô Thành đặt tiệc đính hôn với anh rể à? Tăng ca không về?”
“Về mà, đã đặt tiệc ở khách sạn rồi.”
Lạc Kỳ tạm buông tài liệu trong tay xuống, cầm ly đi rót nước, nói chuyện với em họ. Cô sẽ về một mình, dự án của Bùi Thời Tiêu có vấn đề, không có thời gian quay về.
Lạc Vũ tức giận bất bình, hừ lạnh: “Dự án gì chứ, chẳng lẽ còn quan trọng hơn kết hôn à? Công ty của anh ta có ai không phải là nhân tài đâu? Không có anh ta, dự án sẽ không thể tiếp tục, trời sẽ sập xuống sao? Chị, sau này chị đừng cố thấu hiểu đàn ông, anh ta sẽ không cảm động cũng chẳng biết ơn đâu!”
Lạc Kỳ cười thầm, em họ của cô từ trước đến giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm như vậy.
“Đừng giận.” Cô nói sang chuyện khác: “Tìm chị có chuyện gì à?”
Lạc Vũ không muốn chị họ khó xử nên cố gắng trấn tĩnh, dịu dàng nói: “Em ưng một chiếc túi mới ra, có hai màu lận, em thấy cái nào cũng đẹp, không chọn được. Lát nữa em gửi cho chị xem, chị chọn cái chị thích ấy.” Dứt lời, cô nàng uy hiếp cô: “Phải chọn đó, em với Ngây Thơ tặng quà cưới cho chị, nếu chị không chọn em sẽ mua cả hai màu tặng cho chị.”
“Chị, em cúp máy đây, bây giờ gửi ảnh cho chị liền.”
Lạc Kỳ vừa định nói chuyện, Lạc Vũ đã cúp máy.
Ngây thơ tên là Lạc Tân, Lạc Vũ và Lạc Tân là hai anh em sinh đôi, Lạc Tân là anh nhưng Lạc Vũ chưa từng gọi cậu là anh bao giờ, chỉ toàn gọi là Ngây Thơ.
Hai người bọn họ là con của chú ba. Từ lúc công ty nhà cô phá sản, nợ hàng chục triệu tệ, năm nào Lạc Vũ cũng nghĩ đủ mọi cách để tặng túi xách và mỹ phẩm cho cô, nhưng lương của Lạc Vũ không cao, bản thân không nỡ dùng lại mượn đủ lý do mua về rồi gửi cho cô.
Lạc Vũ lúc nào cũng hi hi ha ha nói: “Chị, chị là trợ lý của giám đốc Tưởng, chị phải chú ý đến vẻ ngoài. Em trời sinh xinh đẹp, không cần những thứ đó.”
Lạc Vũ gửi hình túi xách đến, Lạc Kỳ không từ chối nữa, chọn một màu mình thích. Lạc Vũ tặng cô những gì, cô đều nhớ cả. Sau này Lạc Vũ kết hôn, cô sẽ tặng một phần quà cưới lớn.
Hai giờ năm mươi phút, Lạc Kỳ thay đồng phục, cầm laptop, ôm ba thùng tài liệu đến văn phòng của Tưởng Thịnh Hòa.
Lễ tân đang trực ở văn phòng giám đốc trực tiếp cho cô vào trong, không cần đăng ký.
Toàn bộ tầng lầu yên tĩnh, tiếng giày cao gót của Lạc Kỳ trở nên đặc biệt vang dội, trong văn phòng thư ký to lớn chỉ có hai người đang tăng ca, cô chỉ nhận ra một người là thư ký Cứ, người còn lại thì cô không quen biết.
Cô gia nhập tập đoàn Viễn Duy vào sáu năm trước, thư ký Cứ hướng dẫn cô nửa năm, cô lén gọi thư ký Cứ là cô giáo.
Thư lý Cứ nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn dáng môi Lạc Kỳ đang gọi cô ấy: “Chào cô.”
Thư ký Cứ cười, hất cằm, hai người hiểu ý.
Lạc Kỳ đến gần, thư ký Cứ đứng lên, lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc mà thư ký nên có, lịch sự chào hỏi hai câu, bảo cô: “Giám đốc Tưởng đang ở bên trong.”
Lạc Kỳ không chút trì hoãn, bước nhanh vào trong.
Hai cánh cửa phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa mở toang, cô giơ tay gõ lên cửa hai cái: “Giám đốc Tưởng.”
“Vào đi.” Tương Thịnh Hòa không ngẩng đầu.
Lạc Kỳ đi đến trước bàn làm việc, đặt laptop và hộp tài liệu lên bàn của Tưởng Thịnh Hòa đang xem tài liệu. Anh đã thay áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, lúc làm việc hoàn toàn không có chút hiền hòa nào.
Cuối cùng Tưởng Thịnh Hòa cũng ngẩng đầu, chỉ vào cái ghế ở trước bàn: “Ngồi đi.”
Lạc Kỳ mở thùng tài liệu ra, đặt từng tập tài liệu theo thứ tự trong tầm tay phải của Tưởng Thịnh Hòa, nhanh chóng chồng những thùng tài liệu rỗng lên nhau, đặt ở góc bàn rồi mới ngồi xuống.
Nhân lúc chờ laptop khởi động, cô cố gắng thích ứng với khí thế mạnh mẽ của Tưởng Thịnh Hòa, mau chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Hôm nay cần làm ít nhất ba bốn giờ, chắc chắn pin laptop sẽ không trụ nổi nên cô mang theo dây sạc.
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn dây sạc, vươn tay: “Đưa đầu cắm cho tôi.”
Trên bàn làm việc có một ổ cắm tích hợp nhưng nó nằm bên sườn Tưởng Thịnh Hòa, Lạc Kỳ không với tới. Vì thế, cô đưa đầu cắm qua: “Làm phiền giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa không trả lời, chỉ cắm dây sạc vào ổ điện.
Lạc Kỳ mở thư mục trên