"Cảm ơn giám đốc Tưởng." Ánh mắt của Lạc Kỳ dừng trên mặt Tưởng Thịnh Hòa không đến một giây.
Tưởng Thịnh Hòa không đáp lời, anh tự mở lon đồ uống cho mình, một tay nắm thân lon, một tay giữ nắp lon rồi dùng sức kéo một cái, nắp lon đồ uống bật mở. Anh không ném chiếc nắp lon ở trên ngón tay trỏ, cầm lấy lon nước uống một ngụm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên, anh nhớ tới điều gì đó, tìm kiếm khắp nơi.
Trên bàn bên cạnh có ống hút do chủ quán đồ nướng cố ý chuẩn bị cho khách hàng uống nước ngọt đóng chai, Tưởng Thịnh Hòa nghiêng người, duỗi tay lấy mấy cái ống hút rồi thả lên bàn.
Bản thân anh không cần nên để các cô tự lấy.
Thư ký Cứ lấy một cái, uống nước trực tiếp từ trong lon dễ bị chảy ra ngoài, trước mặt người nhà, cô ấy thường ngẩng đầu lên rồi uống luôn chứ không chú ý quá nhiều. Nhưng cô ấy không quá thân với thầy Lục, thêm nữa là có ông chủ đang ở đây, uống luôn bằng miệng thì không lịch sự cho lắm.
Lạc Kỳ cũng lấy một cái ống hút rồi thả vào lon nước.
Bàn gấp ở quán nước chỉ bằng một nửa bàn làm việc trong văn phòng của Tưởng Thịnh Hòa, bây giờ khoảng cách theo đường thẳng với ông chỉ nhiều nhất chỉ khoảng 50 đến 60 centimet, từ trước đến giờ cô chưa ngồi gần thế này bao giờ.
Cô cúi đầu uống nước, nhắc nhở mình không có việc thì đừng ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên lỡ đụng phải ánh mắt của ông chủ thì xấu hổ lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngồi bên cạnh trò chuyện rất ăn ý, đang nói đến chuyện con cái thích khối nào, cô không chen lời nên chỉ có thể ngậm ống hút giết thời gian.
Tất cả động tác nhỏ của cô đều được Tưởng Thịnh Hòa thu vào mắt.
Trong không khí ẩm ướt xen lẫn mũi nước hoa nhàn nhạt, thoang thoảng vây quanh.
Anh không nghiên cứu về nước hoa nên không biết Lạc Kỳ dùng nhãn hiệu nào.
"Thầy Lục, đợi thêm hai phút nhé, sắp chín rồi đây!" Học sinh của Lục Bách Thanh gào to về phía này.
"Không vội."
Hai, ba phút đối với Lạc Kỳ bây giờ dài ngang hai, ba năm.
Mỗi một giây đều là cực hình.
Tưởng Thịnh Hòa cảm nhận được sự mất tự nhiên của cô, sáu năm trước cô căng thẳng co rụt người ngồi đối diện anh, bây giờ vẫn thế.
"Nhà ở gần đây sao?" Làm ông chủ, anh chủ động tìm chuyện để nói.
Lạc Kỳ hơi chững lại, nhận ra anh đang hỏi mình.
Cúi đầu trả lời thì không lịch sự nên cô nhả ống hút ra, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thịnh Hòa: "Vâng, cách đây cũng gần." Cô nói sơ qua về vị trí của nhà mình.
Lúc ánh mắt giao nhau, Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy sóng nước bên trong đôi mắt cô, dường như tất cả phồn hoa và náo nhiệt của chợ đêm đều phản chiếu trong mắt cô, tỏa sáng rực rỡ.
Giống như con người của cô vậy.
Anh vờ như vừa biết nhà cô ở chỗ nào, cố gắng để cuộc trò chuyện thoải mái hơn: "Tôi đã từng đến đó, đều là những ngôi nhà cũ xinh đẹp ở Tô Thành."
Lạc Kỳ đang nghĩ phải trả lời thế nào.
Cô vắt óc suy nghĩ mãi chưa xong thì Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi: "Sống trên mặt nước có cảm giác gì?"
"Sống quen rồi thì không có cảm giác gì đặc biệt cả."
Lạc Kỳ cười cười, cô nói: "Độ ẩm cao."
Một hỏi một đáp, bầu không khí mới bắt đầu trở nên hài hòa, học sinh của Lục Bách Thanh bưng một đĩa cánh gà nướng lên: "Mọi người ăn trước đi, để bọn em nướng tiếp."
Cuộc trò chuyện của Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ bị cắt ngang, sau đó cũng không tiếp tục nữa.
Lục Bách Thanh nhớ đến lời dặn của Tưởng Thịnh Hòa, bảo anh ấy làm quen với Lạc Kỳ để sau dễ chăm sóc cô hơn.
"Nhà của trợ lý Lạc cách nhà vợ anh không xa." Anh ấy nói: "Nhà vợ của anh ở trong ngõ phía đông cổng Trường Trung học số một."
Lạc Kỳ biết rất rõ khu đó: "Anh học cấp ba ở Trường Trung học số một, cũng thường đến hẻm nhỏ đó ăn cơm tối."
Rõ ràng cô mới gặp Lục Bách Thanh lần đầu nhưng lúc trò chuyện lại không có chút cảm giác xa lạ nào, không giống cô với Tưởng Thịnh Hòa, hai người đã quen biết nhiều năm mà nói một câu cũng phải lo trước lo sau.
Lục Bách Thanh hỏi: "Trong ngõ đó có một tiệm sửa xe, em có còn nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, trường chúng em không ai không biết tiệm sửa xe đó. Khi đó xe đạp của bạn học nào trong lớp chứng em bị hỏng cũng đem đến đó sửa cả."
Chủ tiệm cao gầy và rất đẹp trai, chỉ tiếc lại là người câm điếc, nghe nói khi còn bé bị bệnh nên mới thế.
Ông chủ có một cô con gái nhỏ hơn cô mấy tuổi. Cô và bạn học thường xuyên thấy cô ấy trong tiệm sửa xe, cô ấy rất xinh đẹp nhưng không thể nói chuyện, dây thanh quản của cô ấy bị thương trong một tai nạn giao thông. Sau lần đấy thì bị câm, mẹ của cô gái đó cũng mất trong lần tai nạn kia.
Không biết cô gái nhỏ đó bây giờ ra sao?
"Từ khi tốt nghiệp cấp ba, em đã khống đến trường đó nữa, chắc tiệm sửa xe vẫn còn đúng không?"
Lục Bách Thanh gật đầu: "Vẫn còn, ông chủ là anh ruột của vợ anh."
Lạc Kỳ kinh nhạc đến mức nói không ra lời.
Thư ký Cứ không biết về quá khứ của chủ tiệm sửa xe, cũng không thể hỏi thẳng nên chỉ lẳng lặng nghe họ trò chuyện.
Lạc Kỳ mất mấy giây để tiêu hóa tin tức này: "Anh làm giáo viên ở Trường Trung học số một để tiện chăm sóc họ sao?"
"Ừ.m Sau khi cháu gái anh bị câm, nó sống khép mình và gặp một số vấn đề về tâm lý. Vợ anh chỉ có anh trai và cô cháu gái này là người thân, cháu gái là tâm bệnh của vợ anh, thế nên anh đến đó làm giáo viên và sau này thành chủ nhiệm lớp của con bé." Anh ấy chỉ nhóm học sinh đang nướng thịt: "Bọn chúng học cùng lớp với cháu gái anh, là lớp học sinh đầu tiên mà anh chủ nhiệm."
Lạc Kỳ quan tâm hỏi: "Thế giờ cô bé ra sao rồi?"
Lục Bách Thanh cười: "Không còn là cô bé nữa, đã đi làm rồi."
"Cũng đúng." Lạc Kỳ thở dài: "Em sắp tốt nghiệp cấp ba được mười năm rồi."
Lục Bách Thanh lấy điện thoại ra và nhấp mở mã QR: "Em để lại cách liên lạc đi. Vợ của anh cũng làm việc ở Tô Thành, cháu gái và cháu rể cũng về đây nghỉ tết, đến lúc đó lại gặp nhau."
"Vâng, em vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô bé ấy." Lạc Kỳ quét mã QR.
Lục Bách Thanh chờ Lạc Kỳ quét xong thì đưa điện thoại đến trước mặt thư ký Cứ: "Nếu sau này có vấn đề gì về việc giáo dục con cái thì có thể hỏi tôi."
Thư ký Cứ kích động không thôi: "Cảm ơn thầy Lục." Lục Bách Thanh là học sinh giỏi của Ivy League, cô ấy thả cánh gà nướng xuống, rồi tìm điện thoại trong túi.
Lục Bách Thanh liếc Tưởng Thịnh Hòa bên cạnh, ý là anh đã hoàn thành nhiệm vụ em đã giao rồi đấy.
Tưởng Thịnh Hòa chạm cốc với cốc bia của anh ấy, hai người ngầm hiểu rồi uống một hơi cạn nửa lon nước.
Lạc Kỳ và thư ký Cứ ăn rất ít, sau khi ăn xong thì thong thả uống nước chờ hai người họ. Ông chủ không nói gì, hai người cũng không tiện rời đi.
Tưởng Thịnh Hòa chắc chắn các cô không ăn nữa mới nói: "Hai người đi dạo đi."
Lạc Kỳ và thư ký Cứ như được tha mạng, nói khách sáo thêm vài câu rồi nhanh chân rời đi.
Đi được một khoảng xa, hai người mới nắm tay đi dạo.
Không có họ, Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh trò chuyện thoải mái hơn.
Lục Bách Thanh hỏi người bên cạnh: "Nói thật đi, em có từng hối hận không?"
"Hối hận gì?"
"Em làm nhiều như vậy mà Lạc Kỳ không hề biết gì hết."
"Cô ấy biết để làm gì? Đó là chuyện của em."
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy ngồi đối diện với anh ấy, không gian rộng hơn rất nhiều.
Anh nói: "Có một chuyện không nên xảy ra."
Lục Bách Thanh lại mở một lon bia, nhìn anh rồi nói: "Chuyện gì?"
"Em không nên giới thiệu anh cho cô ấy khi cô ấy sắp kết hôn."
"Yên tâm đi, dù sau này Lạc Kỳ sống tốt hay không thì anh cũng sẽ không nói với em nửa lời." Lục Bách Thanh chạm cốc với anh: "Chắc anh không cần đến bữa tiệc vào buổi tối một đâu nhỉ? Đêm nay đã làm quen và thêm cách liên lạc với Lạc Kỳ rồi."
Tưởng Thịnh Hòa im lặng một lúc: "Đi chứ, làm quen nhiều chút."
Lời Lục Bách Thanh muốn nói, cuối cùng cũng bị nuốt xuống theo ngụm bia kia.
"Được rồi, đến lúc đó gửi địa chỉ nhà hàng cho anh."
-
Thời tiết ở Tô Thành luôn thất thường, lúc nắng lúc mưa, lúc này lại đang mưa tí tách.
Lạc Kỳ vừa bước lên cầu đá thì trời mưa lớn, cô bước nhanh xuống cầu, vừa chạy chậm vừa rút chiếc dù trong túi ra.
"Mẹ ơi, con về rồi."
Vừa bước vào sân, cô đã hét vào trong nhà.
Khương Nghi Phương mở cửa: "Vào đi con, có bị ướt không?"
"Không ạ, con có dù." Lạc Kỳ vẫy vẫy nước trên dù rồi gấp lại.
Trong phòng có bật điều hòa nên vừa vào cửa đã có một luồng khí ẩm ướt xộc lên chóp mũi.
Khương Nghi Phương mở tủ giày lấy dép lê cho con gái, bà ấy