Năm Thứ 7 Phải Lòng Em

Chương 7


trước sau


Lạc Kỳ tìm một chiếc đầm hai dây trong tủ quần áo để thay rồi đứng trước gương, chỉnh sửa lại mái tóc dài hơi rối của mình.
 
Cô vừa khóa cửa cẩn thận vừa nghĩ không biết giờ này mẹ đã ngủ hay chưa.
 
Lạc Kỳ mới bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cửa phòng ngủ của mẹ mở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nghi Phương ra ngoài đi vệ sinh thì nhìn thấy con gái đã thay quần áo, đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Đã khuya vậy rồi mà con còn muốn đi đâu? Con đi một mình không an toàn, để mẹ đi chung với con.”
 
“Không cần đâu mẹ, Bùi Thời Tiêu đang chờ con ngoài cửa.”
 
“Thời Tiêu về rồi?”
 
“Dạ, anh ấy nói muốn tạo bất ngờ cho con.”
 
Người đã đến trước cửa, có lý nào lại không mời vào nhà?
 
Khương Nghi Phương vội vã thu dọn đồ đạc trên ghế sô pha: “Con gọi Thời Tiêu vào nhà ngồi đi, bên ngoài trời nóng lắm.”
 
Bà ấy vừa xếp gọn gối ôm trên ghế sô pha vừa dặn dò con gái: “Cố gắng ở bên ngoài thêm vài phút, tranh thủ cho mẹ chút thời gian.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ à, không cần dọn dẹp kỹ như vậy đâu, nhà chúng ta đã sạch sẽ lắm rồi.”
 
“Không được.” Khương Nghi Phương lấy những thứ linh tinh trên bàn trà nhét vào ngăn kéo: “Thời Tiêu về trễ như vậy không biết đã ăn cơm tối hay chưa, trong nhà vẫn còn thức ăn đấy.”
 
“Để con hỏi thử xem anh ấy có muốn ăn hay không.”
 
Lạc Kỳ mở cửa đi ra ngoài, trời đang mưa lất phất, cô cũng không cầm dù mà chạy thẳng ra sân
 
Bùi Thời Tiêu đang đứng bên cạnh cầu đá chờ cô, anh ta đứng ngược sáng nên Lạc Kỳ không thể nhìn thấy rõ mặt.
 
Lạc Kỳ đội mưa, chạy chậm tới bên cạnh anh ta.
 
Điếu thuốc Bùi Thời Tiêu đang kẹp trong tay lóe lên ánh lửa đỏ rực, vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức dập tắt điếu thuốc rồi bước tới, dùng một tay ôm Lạc Kỳ vào lòng: “Em cẩn thận một chút.” Lúc xuống xe, Bùi Thời Tiêu có mang dù theo, nhưng trời mưa nhỏ như vậy, anh ta đã quen không thích che dù, lấy nó theo chủ yếu để che mưa cho cô.
 
“Trời đang mưa mà đi ra ngoài cũng không khoác thêm áo vào.” Anh ta khoác tay lên vai Lạc Kỳ. 
 
Lạc Kỳ không lên tiếng, cô choàng tay ra sau lưng ôm lấy anh ta.
 
Bùi Thời Tiêu cúi đầu hôn lên tóc cô.
 
Gặp nhau rồi, anh ta mới phát hiện bản thân vẫn thích cô như ban đầu.

 
“Sao em không nói chuyện?” Bùi Thời Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô.
 
Lạc Kỳ cảm nhận sự tồn tại của anh ta, nhưng không còn cảm thấy quen thuộc như trước kia.
 
Cô ngẩng đầu: “Em đột nhiên cảm thấy hai chúng ta hơi xa lạ.”
 
“Xa lạ?”
 
“Chỉ là cảm giác mà thôi.”
 
Bùi Thời Tiêu ôm chặt cô: “Là lỗi của anh, mấy tháng nay quá bận rộn, không thể đến thăm em.”
 
Lạc Kỳ lắc đầu: “Em không trách anh, sang năm là ổn rồi.”
 
Năm sau, cô sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải, chấm dứt chuyện yêu xa, đến lúc đó hai người có thể gặp nhau mỗi ngày, không như hiện tại, muốn gặp nhau một lần cũng rất khó khăn.
 
“Anh ăn tối chưa?” Lạc Kỳ hỏi.
 
“Vẫn chưa, lát nữa trở về anh sẽ ăn khuya.”
 
“Trong nhà em có thức ăn, hay anh vào ăn chút đi.”
 
Bùi Thời Tiêu xem đồng hồ, sắp đến mười giờ bốn mươi rồi, anh ta nói: “Không cần đâu, đã muộn rồi, sẽ làm phiền dì nghỉ ngơi.”
 
Lạc Kỳ từ trong lòng anh ta đứng thẳng dậy: “Mẹ em vẫn chưa ngủ, trong nhà vẫn còn cơm và thức ăn, anh theo em vào nhà ăn nhé?”
 
Bùi Thời Tiêu cũng không khách sáo nữa: “Vậy anh sẽ nếm thử tài nấu nướng của dì.”
 
Anh ta bật cười: “Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính đi vào nhà em ăn cơm, không cần quan tâm đã trễ thế nào. Lần đầu tiên đến nhà em ăn cơm, anh không dám ăn no, trong lòng luôn hồi hộp.”
 
“Vẫn còn nhớ à?”
 
“Tất nhiên là nhớ, sao có thể quên được chứ!”
 
Lạc Kỳ cũng vậy, cô vẫn còn nhớ rõ hôm đó mọi người đã nói những gì. Lần đầu tiên Bùi Thời Tiêu đến nhà cô ăn cơm là vào năm Lạc Kỳ mười tám tuổi, khi ấy công ty của gia đình cô vẫn như mặt trời ban trưa, cả nhà còn đèn ở trong biệt thự.
 
Ba mẹ đã tổ chức lễ trưởng thành cho cô, mở tiệc mời họ hàng và bạn bè đến tham dự. Vào cuối tuần, ba mẹ đặc biệt tổ chức cho Lạc Kỳ một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, để cô mời bạn bè trong lớp đến nhà chơi.
 
Bùi Thời Tiêu học chung trường cấp ba với cô, anh ta lớn hơn Lạc Kỳ một tuổi. Lúc đó, Bùi Thời Tiêu chính là nhân vật ưu tú trong trường, nhận được sự chú ý của mọi người. Khi Lạc Kỳ học lớp mười hai, anh ta đã ra nước ngoài học năm nhất đại học, cũng không biết Bùi Thời Tiêu nhận được tin tức cô muốn tổ chức lễ trưởng thành từ đâu mà lại nói dối ba mẹ, lén mua vé bay về nước. Anh ta còn trà trộn vào nhóm bạn học của Lạc Kỳ, cùng đến nhà để chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cô.
 
Tốt nghiệp trung học xong, Lạc Kỳ cũng ra nước ngoài du học, nhưng trường của cô lại không cùng bang với trường của Bùi Thời Tiêu. Vì theo đuổi Lạc Kỳ, mỗi khi đến cuối tuần hoặc có kỳ nghỉ, chỉ cần anh ta rảnh rỗi thì đều bay đến thăm cô.
 
Khi đó, Bùi Thời Tiêu còn trẻ và rất hăng hái, anh ta thoải mái bộc lộ tình cảm mà bản thân dành cho cô.
 
Lạc Kỳ thu lại suy nghĩ: “Đi thôi, em dẫn anh về nhà ăn cơm.”
 
Bùi Thời Tiêu đưa dù cho Lạc Kỳ để cô tự che.
 
Lạc Kỳ nhận dù, cô vừa định đi về phía trước, nhưng bước chân còn chưa hạ xuống thì Bùi Thời Tiêu đã khom người, ôm ngang lấy cô. Anh ta tra hỏi: “Cảm thấy xa lạ với anh đúng không?”
 
Lạc Kỳ bật cười: “Rất rất quen thuộc.” Cô đánh lên người anh ta: “Thả em xuống đi, đường trơn lắm.”
 
Bùi Thời Tiêu không làm theo mà ôm cô đi thẳng vào sân nhà.
 
Lạc Kỳ không mang theo chìa khóa nên phải gõ cửa.
 
Khương Phương Nghi đi từ phòng bếp ra mở cửa, nhiệt tình mời Bùi Thời Tiêu vào nhà.
 
Bùi Thời Tiêu Đã tới nhà cũ mấy lần, đầu năm nay lúc đính hôn cũng có tới, nhưng khi ấy căn nhà vẫn chưa xuống cấp như bây giờ.
 
Lạc Kỳ bưng cháo và thức ăn lên bàn giúp mẹ, Khương Nghi Phương chỉ nói mấy câu rồi tìm cớ quay về phòng ngủ, để lại không gian riêng cho hai đứa nhỏ.
 
Lạc Kỳ đỡ cằm, ngồi bên cạnh nhìn anh ta ăn.
 
Bùi Thời Tiêu gắp một đũa thức ăn đưa đến bên môi cô: “Em cũng ăn một chút đi.”
 
Lạc Kỳ lắc đầu: “Em đánh răng rồi.”
 
Bùi Thời Tiêu rút tay lại, bỏ thức ăn vào miệng mình.
 
Lạc Kỳ cúi đầu nhìn chứ cầm hai dây trên người mình, lúc trước, mỗi lần gặp nhau dù cô mặc bất kỳ chiếc váy nào Bùi Thời Tiêu cũng sẽ khen mấy câu. Cho dù bộ quần áo đó anh ta đã khen hàng trăm lần nhưng vẫn khen nữa.
 
Vậy mà tối nay anh ta không hề chú ý đến việc cô mặc gì.
 
“Ngày mai mấy giờ chúng ta sẽ đi thử áo cưới?” Lạc Kỳ nhìn Bùi Thời Tiêu và hỏi.
 
Bùi Thời Tiêu đơ người, thả muỗng cháo vừa múc lên vào lại trong chén.
 
Từ ánh mắt do dự của anh ta, Lạc Kỳ hiểu Bùi Thời Tiêu không có thời gian, việc thử áo cưới không nằm trong lịch trình của anh ta.
 
“Anh bận cũng không sao, mẹ em sẽ đi chung với em.” Ý cười trên mặt Lạc Kỳ phai nhạt dần, cô thể hiện sự hiểu chuyện của mình.
 
Bùi Thời Tiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn về lịch trình mà thư ký đã gửi cho anh ta sang điện thoại Lạc Kỳ. 
 
“Không phải anh không muốn đi với em.” Đây là lần thứ hai anh ta làm cô thất vọng, lời giải thích đã đến bên môi nhưng lại không nói ra được.

 
Phần lịch trình mà Lạc Kỳ nhận được là lịch trình trong hai tuần lễ kế tiếp của anh ta.
 
Mười giờ sáng ngày mai, Bùi Thời Tiêu phải tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của một công ty khoa học kỹ thuật về thiết bị y tế, mấy năm trước công ty gia đình của anh ta đã đầu tư vào công ty này, thế nên Bùi Thời Tiêu mới tiến vào hội đồng quản trị.
 
Cô thoát khỏi hộp thư: “Vậy là tối nay anh phải quay về Thượng Hải?”
 
“Ừm, nếu chờ đến sáng mai e rằng sẽ bị kẹt xe, không đến kịp giờ họp.”
 
Lạc Kỳ khoác tay lên cổ anh ta, cô luôn cảm thấy giữa bọn họ có gì đó hơi khác, nhưng cũng cảm giác dường như mọi thứ không hề thay đổi. Bùi Thời Tiêu vẫn như lúc trước, vất vả quay về chỉ để gặp cô được và ở bên cạnh cô nửa tiếng.
 
Bùi Thời Tiêu ở lại đến mười một giờ thì rời đi, trước khi đi anh ta còn mang chén đũa đi rửa sạch sẽ.
 
Lạc Kỳ tiễn anh ta ra cửa: “Nhớ bảo tài xế lái xe chậm thôi.”
 
Bùi Thời Tiêu ôm cô vào lòng, cùng Lạc Kỳ mặt đối mặt vài giây: “Hay là em xin chuyển công tác đến chi nhánh công ty ở Thượng Hải trước mấy tháng được không? Phó chủ tịch Tưởng sẽ hiểu mà.”
 
Lạc Kỳ khó xử nói: “Những hạng mục quan trọng đều phải qua tay em, hiện giờ có phó chủ tịch Tưởng còn chưa hồi phục sau phẫu thuật, vào lúc quan trọng như thế này, sao em có thể chuyển đi được? Nếu như trợ lý của anh là như vậy, anh có đau lòng hay không?”
 
Bùi Thời Tiêu yên lặng gật đầu.
 
Lạc Kỳ muốn tiễn anh ta đến chỗ cầu đá, nhưng Bùi Thời Tiêu không đồng ý, sau khi nhìn cô vào nhà và khóa cửa cẩn thận, anh ta mới cầm cây dù đặt cạnh cửa lên rồi rời đi.
 
Rạng sáng, những giọt mưa lại rơi xuống tí tách.
 
Trận mưa này kéo dài khá lâu, sau mấy tiếng đồng hồ, mửa mới ngừng rơi.
 
Đêm qua, Lạc Kỳ tỉnh giấc nhiều lần, ngủ không được ngon, vừa đến năm giờ, cô đã thức dậy.
 
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.
 
Lạc Kỳ thức dậy vô định đi dạo dọc bờ sông và mua bữa sáng cho mẹ.
 
Nhưng khi cô nhẹ tay mở cửa phòng ra, đèn trong phòng khách lại sáng.
 
Mẹ

cô ngồi thẳng lưng trước bàn ăn, làm việc trên máy vi tính. Trong nhà không có phòng sách nên bàn ăn chính là nơi ba mẹ cô làm việc sau giờ làm.
 
“Mẹ dậy sớm quá vậy?”
 
“Thức dậy mà không đứng lên thì rất khó chịu, mẹ không thích ngủ nướng giống như tuổi trẻ bọn con.” Thật ra Khương Nghi Phương đã đặt báo thức để làm thêm giờ, trưa nay bà ấy đã hẹn gặp khách hàng, đến lúc đó phải đưa bản thiết kế cho họ xem nên bà ấy phải hoàn thành công việc trước buổi trưa.
 
Lạc Kỳ rửa mặt xong, cô lấy chìa khóa, định đi ra ngoài.
 
Khương Nghi Phương gọi con gái lại: “Có thể hôm nay bác gái cả sẽ gọi điện thoại cho con.”
 
“Bác gái cả tìm con có việc gì ạ?”
 
“Tối hôm qua, mẹ đã gọi điện cho bà ấy để từ chối ý tốt của bác cả của con, mẹ nói con sẽ xuất giá từ nhà chúng chúng ta, bác gái cả bảo hôm nay sẽ gọi khuyên nhủ con. Lời nên nói mẹ cũng đã nói xong hết rồi, cũng không thể ngăn cản bà ấy gọi điện thoại cho con được. Có điều, mặc kệ bà ấy nói gì đi nữa, con chỉ cần nghe là được, không cần phải trả lời lại. Mẹ đã quyết định để cho con xuất giá từ nhà mình.”
 
Lạc Kỳ bảo mẹ mình hãy yên tâm, cô biết cách từ chối, sẽ không nể nang tình cảm của ba mình dành cho bác cả: “Mẹ làm việc của mình đi, con ra ngoài một lát.”
 
“Đợi đã.” Khương Nghi Phương gọi con gái lại lần nữa, có một số việc chỉ có thể lừa dối nhất thời, sớm muộn gì con gái cũng sẽ biết, không bằng bà ấy tự mình nói cho cô nghe.
 
“Hai ngày trước, bác cả đã cả đưa lại số tiền mà chúng ta trả cho họ để ba mẹ chuẩn bị đồ cưới cho con. Ông ấy còn nói khoản tiền mà chúng ta thiếu ông ấy, chờ sau khi con kết hôn thì từ từ trả, có bao nhiêu trả bấy nhiêu, không cần trả theo tháng, gia đình bọn họ chưa cần dùng.”
 
Lạc Kỳ ngẩn người một hồi mới phản ứng kịp, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
 
Ban đầu gia đình cô không thể nào trả hết số nợ đó trong một lần, sau nhiều lần thương lượng, cuối cùng đối phương cũng đồng ý cho nhà cô trả theo tháng. Có điều, lãi sẽ cao hơn.
 
Hiện giờ không còn áp lực phải trả nợ hàng tháng nữa, căn cứ vào mức thu nhập hiện tại của gia đình cô, không quá bốn năm nữa là có thể trả dứt nợ, cuộc sống cũng có hy vọng mới.
 
Nhưng mà đột nhiên lại thiếu nhà bác cả hơn mười triệu, lỡ như ngày nào đó gia đình bác cả cần dùng tiền gấp, bọn cô biết đi đâu gom góp đủ mười triệu đây?
 
Những lời này Lạc Kỳ chỉ suy nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
 
Cô hiểu được tâm trạng của ba mẹ, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn áy náy, cảm thấy chính họ đã liên lụy đến cô. Ba mẹ luôn nói đáng lẽ cô phải được sống trong sung sướng, chứ không phải thay bọn họ trả nợ hàng tháng như bây giờ. 
 
Nếu như mỗi tháng đều phải trả nợ đúng hạn, quả thật sẽ không còn tiền để chuẩn bị đồ cưới cho Lạc Kỳ, đây chính là tâm bệnh của ba cô. Hiện tại bác cả lại đưa cho ông ấy một cọng rơm cứu mạng, chắc chắn ba cô sẽ không bỏ lỡ.
 
Nếu tình huống hiện tại không quá khó xử, ba cô sẽ không nhận ý tốt này của bác cả bởi vì ơn huệ này quá lớn.
 
Ơn huệ là thứ khó trả nhất, cũng là thứ dễ đưa người ta vào chỗ chết nhất.
 
Khương Nghi Phương dịu giọng: “Có lẽ bác cả của con… thật sự thương tiếc ba con, muốn ông ấy thoải mái hơn một chút.”
 
“Con hiểu.”
 
Lạc Kỳ bước tới, ôm lấy mẹ mình: “Mẹ à, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, bây giờ con đi mua bữa sáng cho mẹ nhé?”
 
Hơn năm giờ sáng, trên con đường đi bộ dọc bờ sông chỉ có le que và người thức dậy sớm đang tập thể dục.
 
Lạc Kỳ cầm một cây dù cán dài, bước đi không mục đích.
 
Trong một khách sạn cách đó năm trăm mét, Tưởng Thịnh Hòa vừa tỉnh lại từ giấc mộng, tiếng gọi “Tưởng Thịnh Hòa” trong mộng vẫn còn vang vọng, là Lạc Kỳ đang gọi anh.
 
Tối hôm qua ăn thịt nướng nên ban đêm anh mới nằm mơ. Trong giấc mơ, Lạc Kỳ đứng trước quán thịt nướng, quay đầu hỏi anh: “Tưởng Thịnh Hòa, anh muốn ăn gì?”

 
Đó là lần đầu tiên cô gọi tên anh, cuối cùng Lạc Kỳ cũng không gọi anh là giám đốc Tưởng nữa.
 
Tưởng Thịnh Hòa vừa định trả lời cô thì lại giật mình thức dậy. 
 
Nếu giấc mộng này có thể kéo dài thêm năm giây, anh đã kịp trả lời Lạc Kỳ.
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm điện thoại lên xem giờ, hiện tại là năm giờ mười một phút, anh hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.
 
Rửa mặt xong, Tưởng Thịnh Hòa lấy một bộ quần áo thể thao từ vali hành lý ra mặc vào, rồi xuống lầu chạy bộ buổi sáng.
 
Tưởng Thịnh Hòa dường như theo bản năng mà lựa chọn con đường gần nhà Lạc Kỳ. 
 
Không khí ẩm ướt nổi lên một tầng hơi nước.
 
Chạy bộ hai vòng, sau lưng Tưởng Thịnh Hòa đã ướt đẫm. 
 
Anh dừng lại, đi bộ từ từ đến cửa hàng tiện lợi để mua nước uống.
 
Lúc anh cầm nước đi ra từ cửa hàng, bước chân Tưởng Thịnh Hòa tạm ngừng một lát. Bởi vì Lạc Kỳ đang đi tới từ khúc cua, trên tay cô sách thức ăn sáng trong lòng còn ơn một bó hoa hướng dương khoảng năm sáu đóa hoa.
 
Anh không ngờ sáng nay mình có thể tình cờ gặp cô ở chỗ này.
 
Lạc Kỳ vẫn chưa thấy người trước mặt, cô đang cúi đầu ngắm hoa hướng dương trong lòng. Bó hoa này cô mua ở gian hàng trong thành phố vào sáng sớm, rẻ hơn so với tiệm hoa.
 
Không khí trong nhà quá ngột ngạt, cắm một bình hoa hướng dương có thể tăng thêm độ ẩm trong phòng, tăng thêm sức sống.
 
Lạc Kỳ tiếng về phía trước hơn mười mét, một bóng dáng màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô, thân hình cao ngất, Lạc Kỳ bất ngờ dừng chân.
 
Lạc Kỳ cũng kinh ngạc không thua gì lúc Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy cô.
 
“Chào buổi sáng giám đốc Tưởng.” Khi đến gần anh, Lạc Kỳ chào hỏi trước. 
 
Cô biết ông chủ có thói quen tập thể dục buổi sáng, lần trước khi gặp anh trong bệnh viện, dù phải chăm sóc người bệnh nhưng Tưởng Thịnh Hòa cũng không quên tập luyện.
 
Còn việc anh lựa chọn con đường này để chạy bộ buổi sáng cũng rất bình thường, bởi vì nơi này khá vắng người, cảnh sắc cũng đẹp hơn so với những con đường khác.
 
Tưởng Thịnh Hòa đóng nắp nửa chai nước đang uống dở lại: “Buổi sáng không cần làm việc sao cô dậy sớm như vậy?”
 
Lạc Kỳ cẩn thận suy nghĩ xem nên trả lời anh thế nào cho phải.
 
Lần đầu tiên cô đi công tác với Tưởng Thịnh Hòa, trợ lý Cứ đã nói, khi cho bọn họ nghỉ ngơi ông chủ sẽ không tìm họ, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
 
Lỡ như ông chủ nghĩ rằng cô ở nhà rất rảnh rỗi, gọi điện bảo cô đi họp trước, đúng lúc cô đang thử áo cưới thì sẽ rất khó xử.
 
Thế nên Lạc Kỳ đã nói thật: “Sáng nay tôi muốn đi ra ngoài dạo một lát nên mới dậy sớm.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô đi dạo cùng trợ lý Cứ nên anh thuận miệng nói: “ Hai giờ chiều nay cuộc họp sẽ bắt đầu, cô và trợ lý Cứ đến đúng giờ là được.”
 
Lạc Kỳ giải thích: “Tôi không đi dạo chung với trợ lý Cứ, sáng nay cô ấy muốn ở lại khách sạn xử lý một số công việc. Chỉ là tôi có chút chuyện riêng, thừa dịp buổi sáng không có công việc nên định đi thử áo cưới.”
 
Cô thật lòng cảm ơn anh: “Cám ơn giám đốc Tưởng đã cho tôi nghỉ nửa ngày, nếu không tôi còn phải trở lại Tô Thành một chuyến nữa.”
 
Anh im lặng chớp mắt.
 
Muốn kết hôn tất nhiên phải đặt áo cưới, anh cũng biết Lạc Kỳ sắp đăng ký kết hôn rồi. Mỗi ngày, anh đều suy nghĩ đến ngày cưới của cô, nhưng biết và nghe chính miệng cô nói lại là hai việc khác nhau.
 
Tưởng Thịnh Hòa thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh giả vờ như mình không biết gì cả: “Hôn lễ sẽ diễn ra lúc nào?”
 
Lạc Kỳ nói ra thời gian đại khái: “Giữa tháng Mười Hai.”
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
 
Anh càng hy vọng cô được hạnh phúc hơn bất kỳ ai, cũng sẽ không khiến cô rơi vào tình huống khó xử. Tưởng Thịnh Hòa chỉ có thể cố hết sức giúp cô tránh được những quy tắc ngầm, nhưng lời chúc phúc trái lương tâm thì anh không thể nói ra được.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, anh chỉ nói hai chữ: “Chúc mừng!”
 
 


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện