Lạc Kỳ tìm một chiếc đầm hai dây trong tủ quần áo để thay rồi đứng trước gương, chỉnh sửa lại mái tóc dài hơi rối của mình.
Cô vừa khóa cửa cẩn thận vừa nghĩ không biết giờ này mẹ đã ngủ hay chưa.
Lạc Kỳ mới bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cửa phòng ngủ của mẹ mở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nghi Phương ra ngoài đi vệ sinh thì nhìn thấy con gái đã thay quần áo, đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Đã khuya vậy rồi mà con còn muốn đi đâu? Con đi một mình không an toàn, để mẹ đi chung với con.”
“Không cần đâu mẹ, Bùi Thời Tiêu đang chờ con ngoài cửa.”
“Thời Tiêu về rồi?”
“Dạ, anh ấy nói muốn tạo bất ngờ cho con.”
Người đã đến trước cửa, có lý nào lại không mời vào nhà?
Khương Nghi Phương vội vã thu dọn đồ đạc trên ghế sô pha: “Con gọi Thời Tiêu vào nhà ngồi đi, bên ngoài trời nóng lắm.”
Bà ấy vừa xếp gọn gối ôm trên ghế sô pha vừa dặn dò con gái: “Cố gắng ở bên ngoài thêm vài phút, tranh thủ cho mẹ chút thời gian.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ à, không cần dọn dẹp kỹ như vậy đâu, nhà chúng ta đã sạch sẽ lắm rồi.”
“Không được.” Khương Nghi Phương lấy những thứ linh tinh trên bàn trà nhét vào ngăn kéo: “Thời Tiêu về trễ như vậy không biết đã ăn cơm tối hay chưa, trong nhà vẫn còn thức ăn đấy.”
“Để con hỏi thử xem anh ấy có muốn ăn hay không.”
Lạc Kỳ mở cửa đi ra ngoài, trời đang mưa lất phất, cô cũng không cầm dù mà chạy thẳng ra sân
Bùi Thời Tiêu đang đứng bên cạnh cầu đá chờ cô, anh ta đứng ngược sáng nên Lạc Kỳ không thể nhìn thấy rõ mặt.
Lạc Kỳ đội mưa, chạy chậm tới bên cạnh anh ta.
Điếu thuốc Bùi Thời Tiêu đang kẹp trong tay lóe lên ánh lửa đỏ rực, vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức dập tắt điếu thuốc rồi bước tới, dùng một tay ôm Lạc Kỳ vào lòng: “Em cẩn thận một chút.” Lúc xuống xe, Bùi Thời Tiêu có mang dù theo, nhưng trời mưa nhỏ như vậy, anh ta đã quen không thích che dù, lấy nó theo chủ yếu để che mưa cho cô.
“Trời đang mưa mà đi ra ngoài cũng không khoác thêm áo vào.” Anh ta khoác tay lên vai Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ không lên tiếng, cô choàng tay ra sau lưng ôm lấy anh ta.
Bùi Thời Tiêu cúi đầu hôn lên tóc cô.
Gặp nhau rồi, anh ta mới phát hiện bản thân vẫn thích cô như ban đầu.
“Sao em không nói chuyện?” Bùi Thời Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô.
Lạc Kỳ cảm nhận sự tồn tại của anh ta, nhưng không còn cảm thấy quen thuộc như trước kia.
Cô ngẩng đầu: “Em đột nhiên cảm thấy hai chúng ta hơi xa lạ.”
“Xa lạ?”
“Chỉ là cảm giác mà thôi.”
Bùi Thời Tiêu ôm chặt cô: “Là lỗi của anh, mấy tháng nay quá bận rộn, không thể đến thăm em.”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Em không trách anh, sang năm là ổn rồi.”
Năm sau, cô sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải, chấm dứt chuyện yêu xa, đến lúc đó hai người có thể gặp nhau mỗi ngày, không như hiện tại, muốn gặp nhau một lần cũng rất khó khăn.
“Anh ăn tối chưa?” Lạc Kỳ hỏi.
“Vẫn chưa, lát nữa trở về anh sẽ ăn khuya.”
“Trong nhà em có thức ăn, hay anh vào ăn chút đi.”
Bùi Thời Tiêu xem đồng hồ, sắp đến mười giờ bốn mươi rồi, anh ta nói: “Không cần đâu, đã muộn rồi, sẽ làm phiền dì nghỉ ngơi.”
Lạc Kỳ từ trong lòng anh ta đứng thẳng dậy: “Mẹ em vẫn chưa ngủ, trong nhà vẫn còn cơm và thức ăn, anh theo em vào nhà ăn nhé?”
Bùi Thời Tiêu cũng không khách sáo nữa: “Vậy anh sẽ nếm thử tài nấu nướng của dì.”
Anh ta bật cười: “Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính đi vào nhà em ăn cơm, không cần quan tâm đã trễ thế nào. Lần đầu tiên đến nhà em ăn cơm, anh không dám ăn no, trong lòng luôn hồi hộp.”
“Vẫn còn nhớ à?”
“Tất nhiên là nhớ, sao có thể quên được chứ!”
Lạc Kỳ cũng vậy, cô vẫn còn nhớ rõ hôm đó mọi người đã nói những gì. Lần đầu tiên Bùi Thời Tiêu đến nhà cô ăn cơm là vào năm Lạc Kỳ mười tám tuổi, khi ấy công ty của gia đình cô vẫn như mặt trời ban trưa, cả nhà còn đèn ở trong biệt thự.
Ba mẹ đã tổ chức lễ trưởng thành cho cô, mở tiệc mời họ hàng và bạn bè đến tham dự. Vào cuối tuần, ba mẹ đặc biệt tổ chức cho Lạc Kỳ một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, để cô mời bạn bè trong lớp đến nhà chơi.
Bùi Thời Tiêu học chung trường cấp ba với cô, anh ta lớn hơn Lạc Kỳ một tuổi. Lúc đó, Bùi Thời Tiêu chính là nhân vật ưu tú trong trường, nhận được sự chú ý của mọi người. Khi Lạc Kỳ học lớp mười hai, anh ta đã ra nước ngoài học năm nhất đại học, cũng không biết Bùi Thời Tiêu nhận được tin tức cô muốn tổ chức lễ trưởng thành từ đâu mà lại nói dối ba mẹ, lén mua vé bay về nước. Anh ta còn trà trộn vào nhóm bạn học của Lạc Kỳ, cùng đến nhà để chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Tốt nghiệp trung học xong, Lạc Kỳ cũng ra nước ngoài du học, nhưng trường của cô lại không cùng bang với trường của Bùi Thời Tiêu. Vì theo đuổi Lạc Kỳ, mỗi khi đến cuối tuần hoặc có kỳ nghỉ, chỉ cần anh ta rảnh rỗi thì đều bay đến thăm cô.
Khi đó, Bùi Thời Tiêu còn trẻ và rất hăng hái, anh ta thoải mái bộc lộ tình cảm mà bản thân dành cho cô.
Lạc Kỳ thu lại suy nghĩ: “Đi thôi, em dẫn anh về nhà ăn cơm.”
Bùi Thời Tiêu đưa dù cho Lạc Kỳ để cô tự che.
Lạc Kỳ nhận dù, cô vừa định đi về phía trước, nhưng bước chân còn chưa hạ xuống thì Bùi Thời Tiêu đã khom người, ôm ngang lấy cô. Anh ta tra hỏi: “Cảm thấy xa lạ với anh đúng không?”
Lạc Kỳ bật cười: “Rất rất quen thuộc.” Cô đánh lên người anh ta: “Thả em xuống đi, đường trơn lắm.”
Bùi Thời Tiêu không làm theo mà ôm cô đi thẳng vào sân nhà.
Lạc Kỳ không mang theo chìa khóa nên phải gõ cửa.
Khương Phương Nghi đi từ phòng bếp ra mở cửa, nhiệt tình mời Bùi Thời Tiêu vào nhà.
Bùi Thời Tiêu Đã tới nhà cũ mấy lần, đầu năm nay lúc đính hôn cũng có tới, nhưng khi ấy căn nhà vẫn chưa xuống cấp như bây giờ.
Lạc Kỳ bưng cháo và thức ăn lên bàn giúp mẹ, Khương Nghi Phương chỉ nói mấy câu rồi tìm cớ quay về phòng ngủ, để lại không gian riêng cho hai đứa nhỏ.
Lạc Kỳ đỡ cằm, ngồi bên cạnh nhìn anh ta ăn.
Bùi Thời Tiêu gắp một đũa thức ăn đưa đến bên môi cô: “Em cũng ăn một chút đi.”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Em đánh răng rồi.”
Bùi Thời Tiêu rút tay lại, bỏ thức ăn vào miệng mình.
Lạc Kỳ cúi đầu nhìn chứ cầm hai dây trên người mình, lúc trước, mỗi lần gặp nhau dù cô mặc bất kỳ chiếc váy nào Bùi Thời Tiêu cũng sẽ khen mấy câu. Cho dù bộ quần áo đó anh ta đã khen hàng trăm lần nhưng vẫn khen nữa.
Vậy mà tối nay anh ta không hề chú ý đến việc cô mặc gì.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta sẽ đi thử áo cưới?” Lạc Kỳ nhìn Bùi Thời Tiêu và hỏi.
Bùi Thời Tiêu đơ người, thả muỗng cháo vừa múc lên vào lại trong chén.
Từ ánh mắt do dự của anh ta, Lạc Kỳ hiểu Bùi Thời Tiêu không có thời gian, việc thử áo cưới không nằm trong lịch trình của anh ta.
“Anh bận cũng không sao, mẹ em sẽ đi chung với em.” Ý cười trên mặt Lạc Kỳ phai nhạt dần, cô thể hiện sự hiểu chuyện của mình.
Bùi Thời Tiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn về lịch trình mà thư ký đã gửi cho anh ta sang điện thoại Lạc Kỳ.
“Không phải anh không muốn đi với em.” Đây là lần thứ hai anh ta làm cô thất vọng, lời giải thích đã đến bên môi nhưng lại không nói ra được.
Phần lịch trình mà Lạc Kỳ nhận được là lịch trình trong hai tuần lễ kế tiếp của anh ta.
Mười giờ sáng ngày mai, Bùi Thời Tiêu phải tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của một công ty khoa học kỹ thuật về thiết bị y tế, mấy năm trước công ty gia đình của anh ta đã đầu tư vào công ty này, thế nên Bùi Thời Tiêu mới tiến vào hội đồng quản trị.
Cô thoát khỏi hộp thư: “Vậy là tối nay anh phải quay về Thượng Hải?”
“Ừm, nếu chờ đến sáng mai e rằng sẽ bị kẹt xe, không đến kịp giờ họp.”
Lạc Kỳ khoác tay lên cổ anh ta, cô luôn cảm thấy giữa bọn họ có gì đó hơi khác, nhưng cũng cảm giác dường như mọi thứ không hề thay đổi. Bùi Thời Tiêu vẫn như lúc trước, vất vả quay về chỉ để gặp cô được và ở bên cạnh cô nửa tiếng.
Bùi Thời Tiêu ở lại đến mười một giờ thì rời đi, trước khi đi anh ta còn mang chén đũa đi rửa sạch sẽ.
Lạc Kỳ tiễn anh ta ra cửa: “Nhớ bảo tài xế lái xe chậm thôi.”
Bùi Thời Tiêu ôm cô vào lòng, cùng Lạc Kỳ mặt đối mặt vài giây: “Hay là em xin chuyển công tác đến chi nhánh công ty ở Thượng Hải trước mấy tháng được không? Phó chủ tịch Tưởng sẽ hiểu mà.”
Lạc Kỳ khó xử nói: “Những hạng mục quan trọng đều phải qua tay em, hiện giờ có phó chủ tịch Tưởng còn chưa hồi phục sau phẫu thuật, vào lúc quan trọng như thế này, sao em có thể chuyển đi được? Nếu như trợ lý của anh là như vậy, anh có đau lòng hay không?”
Bùi Thời Tiêu yên lặng gật đầu.
Lạc Kỳ muốn tiễn anh ta đến chỗ cầu đá, nhưng Bùi Thời Tiêu không đồng ý, sau khi nhìn cô vào nhà và khóa cửa cẩn thận, anh ta mới cầm cây dù đặt cạnh cửa lên rồi rời đi.
Rạng sáng, những giọt mưa lại rơi xuống tí tách.
Trận mưa này kéo dài khá lâu, sau mấy tiếng đồng hồ, mửa mới ngừng rơi.
Đêm qua, Lạc Kỳ tỉnh giấc nhiều lần, ngủ không được ngon, vừa đến năm giờ, cô đã thức dậy.
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.
Lạc Kỳ thức dậy vô định đi dạo dọc bờ sông và mua bữa sáng cho mẹ.
Nhưng khi cô nhẹ tay mở cửa phòng ra, đèn trong phòng khách lại sáng.
Mẹ