Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn bị trọng thương. Khi Phương Vân Tuyên nhìn thấy y thì trên mặt y đã trắng bệch không còn chút máu, môi tái xanh, nửa dựa vào giường, đã không còn thần thái tốt như hôm qua.

Đỗ Ích Sơn mím chặt khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt không có chút nào bối rối, giống như người bị ám sát không phải là y.

Phương Vân Tuyên lúc này mới ý thức được Đỗ Ích Sơn đáng sợ, y ở trong tình huống tánh mạng bị đe dọa nhưng vẫn có thể đưa ra phán đoán không sai chút nào. Người nam nhân này ở trên chiến trường tuyệt đối là người bình tĩnh, hung ác, là la sát máu lạnh có thể chỉ huy nghìn quân vạn ngựa.

Chỗ thắt lưng của Đỗ Ích Sơn bị thương rất nặng, dường như bị kiếm đâm, bên trái bụng một mảng máu thịt mơ hồ, máu tươi phún phún ra. Vi Trọng Ngạn cắn răng băng bó cho y. Đỗ Ích Sơn ngay cả chân mày cũng đều không có nhăn một cái, bình tĩnh nhìn ba tấc vải trắng kia bị máu của y thấm đến đỏ sẫm.

Bôi thuốc trị thương lên nhưng máu vẫn không ngừng chảy, Vi Trọng Ngạn đề nghị suốt đêm lên đường cho bọn họ đi đến thôn trấn, chờ Đỗ Ích Sơn dưỡng thương xong lại tính tiếp.

Nếu theo ý của Vi Trọng Ngạn thì phủ Quảng Ninh là không thể về. Hiện giờ muốn đi cũng là đi kinh thành gặp mặt hoàng đế đòi công bằng cho Đỗ Ích Sơn.

Đỗ Ích Sơn mất máu rất nhiều, trước mắt choáng váng. Y suy nghĩ rất lâu mới suy yếu vẫy tay áo: “Ngừng đi về phía trước đi, ngày mai ngươi đi mướn chiếc xe ngựa, chúng ta không vượt núi, đi vòng qua huyện Khánh Với, lại đi hướng đông về Quảng Ninh.”

Vi Trọng Ngạn vội la lên: “Tướng quân, vết thương của ngài cần được tĩnh dưỡng, đi đường lại mệt nhọc. Ngài bị thương lại nặng, sao có thể gây sức ép như vậy?”

Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng mỉm cười: “Đứng ở nơi này ai mà không bị thương trên người? Năm đó ta và ngươi ở trên đồng cỏ Tây Bắc suốt đêm tập kích, bị ba ngàn kỵ binh Thát Tử đuổi theo mấy ngàn dặm. Khi trở lại núi Thất Tinh trên người đã không còn một miếng thịt nào bình thường, không phải cũng sống lại sao?”

Đỗ Ích Sơn nói ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng Vi Trọng Ngạn lại giống như mở nồi. Gã nhìn chằm chằm chỗ Đỗ Ích Sơn bị thương, chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng. Gã nắm chặt hai tay đứng dậy, hung tợn xin lệnh: “Thuộc hạ nguyện đi ám sát Nghiêm Kinh, không giết tên lão tặc này, không báo thù cho Tướng quân, thuộc hạ mang đầu tới gặp!”

Vi Trọng Ngạn nói ra lời nói trong lòng chúng huynh đệ, các huynh đệ trong lều cũng sôi nổi phụ họa: “Thuộc hạ nguyện đi! Thuộc hạ nguyện đi! Không giết Nghiêm Kinh, mối họa ngày sau không quản được.”

Trong lòng Đỗ Ích Sơn cảm kích, y chinh chiến cả đời, có thể có được huynh đệ sống chết đi theo cũng coi như đáng giá.

Tính tình Vi Trọng Ngạn hấp tấp nóng nẩy, hạ quyết tâm đã muốn đi ra ngoài. Đỗ Ích Sơn ngăn gã lại, Vi Trọng Ngạn lập tức giận dữ: “Tướng quân còn có lời gì muốn dặn dò? Đã bị người khi dễ đến cửa nhà, chẳng lẽ muốn chúng ta chịu đựng sao?”

Đỗ Ích Sơn bình tĩnh hơn gã rất nhiều, biết rõ trong đó liên lụy rất nhiều, người muốn mạng y làm sao chỉ có một mình Nghiêm Kinh chứ. Nếu như bị người đánh một cái đã tùy tiện về kinh, chuyện kháng chỉ tạm thời không
nói, như vậy thật sự có ích sao?

Đỗ Ích Sơn trầm giọng, lạnh lùng hỏi Vi Trọng Ngạn: “Không có bằng chứng sao ngươi biết nhất định là Nghiêm Kinh làm? Nếu là hoàng thượng phái người tới chẳng lẽ ngươi vì báo thù cho ta cũng muốn tiến hoàng thành ám sát hoàng thượng sao?”

Một câu dọa đầu Vi Trọng Ngạn ra mồ hôi lạnh, điều này cũng không phải không có khả năng. Đỗ Ích Sơn quân công hiển hách, đương kim thánh thượng sợ y nắm binh tạo phản mới vô cùng lo lắng triệu Đỗ Ích Sơn về kinh thành. Trước đoạt binh quyền của y, sau đó ở kinh thành vắng vẻ nửa năm, tiếp theo truyền chỉ kêu Đỗ Ích Sơn cáo lão hồi hương. Bên ngoài trên là Nghiêm Kinh làm đồng liêu xa lánh, vì ngầm nên không có ai biết rõ ràng. Nghiêm Kinh là hoàng thúc của hoàng thượng, hai người bọn họ cấu kết với nhau, ngươi hát - ta vai phản diện, ngươi trước đài - ta phía sau màn, muốn dồn Đỗ Ích Sơn vào chỗ chết cũng không phải không có khả năng.

Vi Trọng Ngạn đán một quyền vào không, nghẹn đến múc hét lên hai tiếng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Tay Đỗ Ích Sơn vịn loan đao miễn cưỡng đứng dậy. Chân vừa rơi xuống đất Đỗ Ích Sơn đã thẳng lưng, bước đi kiên định đi đến trước mặt Vi Trọng Ngạn. Khuôn mặt y lạnh lùng cao giọng nói: “Cái gì mà làm như thế nào? Huynh đệ chúng tay không ít trận chiến đều vượt qua, sao có thể bị chút việc nhỏ này làm khó chứ. Truyền lệnh! Chúng huynh đệ ai về chỗ nấy, thu xếp lại hành trang, khi bình minh tiếp tục lên đường xuất phát về Quảng Ninh!”

Đỗ Ích Sơn nói thật chậm, từng chữ như tiếng chuông, lời nói có khí phách. Giọng của y hơi khàn khàn, tiếng nói trở nên trầm thấp, không trong trẻo lạnh lùng như bình thường, nhưng rất yên ổn lòng người.

Y vừa dứt lời mọi người đều bình tĩnh, hoảng loạn vừa rồi trở thành hư không, trả lời một tiếng đã đi ra khỏi lều. Mỗi người theo lệnh làm việc, trở về thu dọn hành trang chuẩn bị hừng đông xuất phát.

Vi Trọng Ngạn nhờ Phương Vân Tuyên trông Đỗ Ích Sơn, còn mình cưỡi ngựa đến thôn trấn gần đây mua xe ngựa và thuốc. Phía trước phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể đến nơi dân cư đông đúc, thuốc nhất định phải chuẩn bị đầy đủ. Những người như bọn họ thường xuyên bị thương, mỗi người đều có thể xem như một nửa đại phu, ngoại thương cũng không cần phải đi tìm đại phu đến xem, bản thân Vi Trọng Ngạn cũng có thể tự ra đơn mua thuốc.

Tất cả mọi người lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn rốt cuộc không duy trì nổi nghiêng người một cái suy sụp ngã xuống đất.

Phương Vân Tuyên vội vàng buông Nam ca nhi xuống, nửa kéo nửa ôm Đỗ Ích Sơn lên giường. Sắc mặt Đỗ Ích Sơn trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên càng ngày càng thấp. Phương Vân Tuyên nhìn miệng vết 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện