Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Hạ Song Khôi này thích ăn ngon, cũng thích uống, sớm nghe nói đồ ăn trong Thực Cẩm Lâu rất ngon, rượu hoa quế ủ càng tuyệt nhất thiên hạ. Trong lòng đã có ý muốn nếm thử, nhìn mấy món ăn trên bàn hỏi: “Ngươi làm?”

Phương Vân Tuyên gật đầu nói vâng.

Hạ Song Khôi nghiêng đầu vươn tay cầm đôi đũa lên tùy ý gắp một miếng nhét vào miệng. Gã gắp chính là tôm cuộn khoai chiên, tôm thịt băm nhuyễn, thêm nước gừng và muối, hơn nữa tỉ lệ thịt heo nhất định phải đều thành nhân, vò thành hình tròn. Sau đó lăn một vòng vào khoai tây đã cắt thành sợi mỏng, lăn đến khi chung quanh tôm cuộn dính đầy khoai tây sợi, tiếp theo bỏ vào trong chảo dầu chiên chín.

Hạ Song Khôi ăn xong không nói gì, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Phương Vân Tuyên một cái. Trong lòng ngạc nhiên, xem ra người này quả nhiên không có nói mạnh miệng. Mấy món này làm thaath sự rất ngon, cũng khó trách này căn Thực Cẩm Lâu này trong mấy tháng ngắn ngủn đã có tiếng tăm ở phủ Quảng Ninh.

Tôm cuộn khoai chiên yêu cầu kỹ thuật cắt rau cực cao, khoai tây sợi cắt không đủ mỏng, không đủ đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hương vị món ăn này. Mặt khác tỉ lệ thịt tôm và thịt heo cũng rất khó nắm giữ, thịt heo nhiều sẽ không có hương vị thịt tôm, món ăn cũng không thể gọi là tôm cuộn. Nhưng ngược lại nếu thịt tôm quá nhiều thì mùi tanh sẽ rất nặng. Đừng nhìn là một món ăn vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật của một đầu bếp.

Hạ Song Khôi lúc này đối với Phương Vân Tuyên ngoài kính nể còn nhiều thêm một phần thưởng thức. Trên mặt không lộ sắc mặt, gã không nói được một lời, một miếng lại một miếng ăn mấy món còn lại trên bàn.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn chỉ thấy đáy, Hạ Song Khôi buông đũa trong tay xuống lau miệng, rót một lchén rượu nhấp một hơi, ngoắc gọi người nhẹ nhàng nói: “Đập tất cả đồ đạc trong phòng và ngoài phòng cho ta!”

Bọn họ tới chính là vì thế, mặt nghệ trả lời một tiếng quay đầu lại ra lệnh cho các huynh đệ còn lại. Mọi người vớ được cái gì đập cái nấy, có người lấy băng ghế, có người vớ ghế dựa đập vào trong quầy, ầm một tiếng vang thật lớn, quầy làm từ gỗ bị đập thủng ra một lỗ. Bình rượu để trên giá, hộp tiền đều rơi xuống đất, bụi vụn rơi đầy đất.

Trong phòng nhất thời rối loạn, tiếng đánh tạp vang thành một mảnh, ngoài cái bàn Hạ Song Khôi ngồi thì những đồ vật khác không còn hình dạng như ban đầu.

Phương Vân Tuyên nắm chặt tay, Thực Cẩm Lâu là tâm huyết của hắn, là cái đầu tiên sau khi
hắn đến thế giới này gọi là sự nghiệp, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn người khác đạp hư. Trong lòng hắn tức muốn hộc máu, Vương Minh Viễn còn chưa trở về, quan binh cũng không biết khi nào mới đến. Phương Vân Tuyên đứng ở giữa đống hộn độn đầy đất trong đại đường rốt cuộc không nhịn được nữa.

Hắn bước một bước dài xông lên phía trước vỗ một cái lên trên vai Hạ Song Khôi, thuận thế vặn một cái, vặn cánh tay của gã ấn ngã lên trên bàn, thuận tay rút đao dịch cốt trên bàn ra đặt ở trên cổ Hạ Song Khôi hét: “Kêu bọn họ dừng tay!”

Hạ Song Khôi không đoán được Phương Vân Tuyên dám động tay với gã, càng không đoán được công phu của Phương Vân Tuyên cũng không tệ lắm. Gã bất quá nhất thời chưa chuẩn bị đã bị Phương Vân Tuyên sạch sẽ lưu loát mà dùng đao khống chế.

Mấy người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, Phương Vân Tuyên ăn mặt một bộ công tử văn sinh, người nhìn cũng là nhẹ nhàng bình thản, nhìn sao cũng không giống như người tàn nhẫn sẽ cầm đao đấu. Bởi vậy ai cũng không phòng bị hắn.

Phương Vân Tuyên vặn cánh tay Hạ Song Khôi, đao đè vào trong cổ của gã: “Vị huynh đài này, tiểu đệ từ lúc đến phủ Quảng Ninh tự nhận luôn giữ đúng cư xử, tuyệt không có đắc tội ai. Hôm nay ngươi tới cửa không nói hai lời đã đập Thực Cẩm Lâu của ta, dù sao cũng phải cho ta một giao đãi chứ?”

Hạ Song Khôi cười hắc hắc: “Đại gia ngoài theo đuổi cô nương lên giường có giao đãi thì những người khác không có giao đãi!”

Hạ Song Khôi vừa dứt lời đột nhiên nhấc chân sau đá thẳng đến háng Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên lắc mình về phía sau, Hạ Song Khôi thừa dịp này xoay người đấm một quyền về phía mặt Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên đong đưa dưới bàn, trên tay cũng không buông lỏng, một tay cầm đao đè lên cổ gã, một tay còn lại túm cổ tay trái của Hạ Song Khôi.

Hạ Song Khôi không hổ là một trong nhân vật tàn nhẫn trong phủ Quảng Ninh, bị Phương Vân Tuyên khống chế tức giận xoay mấy vòng, chỉ nghe khớp xương trên bả vai gã rung động răng rắc, cánh tay bị kéo đến trật khớp. Trên cổ cũng cắt một miệng to, gã thừa dịp 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện