Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Khi Đỗ Ích Sơn vào cửa thì đối mặt với Hạ Song Khôi, hai người đều sửng sốt. Hạ Song Khôi khom người cười nói: “Chào Hầu gia!”

Đỗ Ích Sơn giơ tay giữa hư không đỡ một cái: “Hạ lão bản khách khí!”

Hạ Song Khôi đối với Đỗ Ích Sơn vừa sợ vừa kính, đã sớm nghe nói y ở biên quan ác chiến hơn mười năm, giết địch vô số, từng đơn thương độc mã xâm nhập vào trận địa địch lấy thủ cấp thượng tướng. Đủ loại sự tích anh hùng nhiều không đếm xuể, nghe đến lỗ tai gã đều nổi lên kén.

Hạ Song Khôi từ nhỏ nhà nghèo, phụ thân ham mê cờ bạc uống rượu làm cho mẫu thân sống sân sẩn mà tức chết. Gã từ bảy - tám tuổi đã ra ngoài lăn lộn kiếm ăn, lăn lộn cho tới bây giờ ba mươi bảy - ba mươi tám tuổi, gặp qua rất nhiều âm u và bất đắc dĩ. Gã không phải không có giãy dụa, cũng không phải chưa bao giờ nghĩ qua phải tìm một công việc tốt, cuộc sống thafnnh thật kiên định. Một lần lại một lần thất bại, nói cho Hạ Song Khôi biết thế giới này không phải chỉ cần cố gắng thì có hồi báo, có khi ngươi trả giá còn bị người dẫm ở dưới lòng bàn chân ngay cả cứt chó cũng không bằng.

Hạ Song Khôi kính sợ Đỗ Ích Sơn bởi vì trong xương cốt y kiên cường hơn gã, cứng cỏi hơn nhiều. Lúc đối mặt với khốn cảnh thì Đỗ Ích Sơn sẽ không ngừng tiến về mục tiêu, mặc kệ gặp được cái gì cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu. Mà Hạ Song Khôi lại thỏa hiệp với hắc ám vô tận. Khi gã bị người khác khinh nhục thì ngược lại đi khinh nhục người còn nhỏ yếu hơn gã. Vì lấp đầy bụng mà gã ăn trộm, cướp lấy, chuyện xấu làm càng nhiều. Gã đối với mình lại càng thất vọng, con người cũng trở nên càng thêm tối tăm, hung ác. Gã biết gã không còn biện pháp trở lại trong thế giới bình thường.

Hai người đi vào Thực Cẩm lâu, Hạ Song Khôi đi thẳng đến chỗ Phương Vân Tuyên móc nén bạc từ trên người ra ném về phía Phương Vân Tuyên, cao giọng quát hỏi: “Đệ rốt cuộc có nhận ta làm huynh đệ hay không, đây là có ý gì? Không muốn nhìn thấy ta? Hạ Song Khôi ta có thảm thế nào cũng không hiếm lạ năm lượng bạc tiếp tế này của đệ.”

Hạ Song Khôi cũng không muốn thật ném vào hắn, nén bạc kia xẹt qua góc áo Phương Vân Tuyên, hung hăng đập lên chân bàn phát ra một tiếng trầm vang.

Hạ Song Khôi rất chân khí. Hôm nay gã ra ngoài làm việc, lúc trở về lão Triệu đã nói chuyện Phương Vân Tuyên sai tiểu nhị đưa tiền tới. Hạ Song Khôi vừa nghe thì trừng to mắt mắng lão Triệu: “Ngươi cũng coi như thấy qua tiền, tại sao như mí mắt còn nhỏ như vậy? Nếu là huynh đệ ruột của ta ngươi cũng dám lấy tiền từ trên người sao?”

Lão Triệu bị mắng đến cúi đầu, y cũng không nghĩ tới Hạ Song Khôi còn thật sự kết giao với Phương Vân Tuyên, nhiều năm như vậy trận đánh nào bọn họ chưa thấy qua. Hạ Song Khôi tàn nhẫn độc
ác, làm việc cũng không nương tay. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là chỉ cần gã nhìn trúng người thì gã sẽ thủ hạ lưu tình. Xem ra Phương Vân Tuyên chính là ngoại lệ kia.

Phương Vân Tuyên cũng không nghĩ tới Hạ Song Khôi sẽ tức giận như vậy. Thực Cẩm lâu buôn bán náo nhiệt nói như thế nào cũng có một phần công lao của Hạ Song Khôi, hắn là có tâm tư dùng bạc để phân rõ đường ranh với Hạ Song Khôi. Phương Vân Tuyên cảm thấy Hạ Song Khôi này quá nguy hiểm, không thể dễ dàng đắc tội, cũng không thể dựa vào quá thân mật. Mỗi tháng đưa cho gã chút bạc nói trắng ra là vẫn có tâm cố kỵ Hạ Song Khôi, muốn tiêu tiền tiêu tai.

Đỗ Ích Sơn ở ngay phía sau Hạ Song Khôi. Hạ Song Khôi nắm chặt hai tay, cơ bắp trên vai lưng đều căng cứng. Y sợ gã nhất thời nổi giận sẽ ra tay với Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn lặng lẽ bước về phía trước muốn đánh đòn phủ đầu, ra tay khống chế gã lại.

Phương Vân Tuyên liếc mắt một cái nhìn thấy vội vàng lắc đầu, kêu Đỗ Ích Sơn không cần để ý tới, bản thân hắn xử lý là được.

Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng gật đầu xoay người lại ngồi xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng.

Phương Vân Tuyên cúi người nhặt nén bạc ở trên đất lên chậm rãi bước tiến đến trước mặt Hạ Song Khôi đưa bạc trong tay qua cười nói: “Ai nói đây là tiếp tế ngài? Thực Cẩm lâu buôn bán tốt, đây là tiền lãi tháng này Hạ lão bản nên có.”

Đây là lý do của Phương Vân Tuyên, hắn cũng không thể nói trước mặt Hạ Song Khôi là: ta là sợ ngài một ngày kia suy nghĩ lại cảm thấy kết bái với ta thật sự là chuyện ngu xuẩn. Sau đó hận ta đến nghiến răng, chuyện mới chuyện cũ tính một lần sợ mình không kháng cự được. Cho nên mới đưa bạc cho ngài trước, hy vọng ngài xem ở trọng lượng bạc mà buông tha tiểu đệ.

Hạ Song Khôi nghe xong Phương Vân Tuyên nói lại đổi giận thành vui. Gã tưởng thật cầm bạc hỏi: “Thật là tiền lãi?”

Phương Vân Tuyên đành phải tiếp tục nói: “Vâng. Nếu hai người chúng ta đã kết làm huynh đệ khác họ vậy Thực Cẩm lâu này tự nhiên ngài cũng có một phần. Ngày sau cùng kiếm tiền cũng chỉ xin Hạ lão bản cùng ta chịu trách nhiệm. Ngài đừng nhìn hiện tại kiếm ít tiền, việc buôn bán này cũng khó nói được, vận may không tốt có lẽ ngày mai có thể bồi thường đến táng gia bại sản. Đến lúc đó còn phải bồi thừng rất nhiều tiền, Hạ lão bản cũng đừng đau lòng.”

Hạ Song Khôi lại xụ mặt: “Đệ gọi ta là gì?”

Phương Vân Tuyên 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện